Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ANH ẤY HOANG DÃ NHƯ MỘT CON CHÓ - C17

Cập nhật lúc: 2024-10-15 21:33:41
Lượt xem: 630

Suốt từ đầu đến giờ, Lục Ngộ Châu vẫn luôn không rời mắt khỏi tôi.  

 

Hắn như đang lẩm bẩm nói gì đó.  

 

Nhìn những dòng bình luận, tôi mới biết rằng hắn đang nói tôi sẽ không bao giờ gặp được người nào yêu tôi như hắn.  

 

Nếu tôi kiên quyết bước vào hố lửa, hắn sẽ không bao giờ quan tâm tôi nữa.  

 

Không ngạc nhiên khi đứng cạnh hắn, Ôn Thiển Thiển lại khóc.  

 

Tôi không nhìn Lục Ngộ Châu thêm một lần nào nữa, trực tiếp đi theo Tạ Trầm rời đi.  

 

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Khi vừa ra khỏi cửa, tôi đã bị trẹo chân, đôi giày cao gót dưới chân khiến mắt cá chân đau nhức.  

 

Tôi nhìn bóng lưng của Tạ Trầm, không nhịn được than thở.  

 

“Đi nhanh vậy làm gì...”  

 

Tạ Trầm nghe thấy lời than vãn của tôi, dừng lại quay đầu nhìn tôi.  

 

Ngay sau đó, anh ấy lập tức quỳ một chân xuống trước mặt tôi.  

 

“Anh cõng em.”  

 

Mọi người trong sảnh đều ngạc nhiên.

  

Tôi nhìn thấy dòng bình luận và mới hiểu rằng mọi người không ngạc nhiên vì mối quan hệ thân mật giữa tôi và Tạ Trầm, vì trong giới này, mối quan hệ luôn rất phức tạp.  

 

Họ ngạc nhiên là bởi vì một người như Tạ Trầm lại nghe lời tôi như vậy.  

 

Tôi nhìn người đàn ông quỳ trước mặt mình cũng có chút ngơ ngẩn.  

 

“Anh muốn làm gì?”  

 

Tạ Trầm cười nhẹ: “Ôn tiểu thư, em còn muốn anh quỳ bao lâu đây? Nhanh lên, leo lên đi.”  

 

Tôi mím môi, trực tiếp trèo lên lưng Tạ Trầm, cứ thế để anh ấy cõng ra ngoài.  

 

12

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/anh-ay-hoang-da-nhu-mot-con-cho/c17.html.]

Tôi được Tạ Trầm cõng, bước trên những vệt ánh trăng lốm đốm dưới mặt đất, vững vàng tiến về phía bãi đỗ xe. Giữa đêm tĩnh mịch, anh ấy đột nhiên lên tiếng.

 

"À đúng rồi, có tin tốt cho em, người lái xe đ.â.m em đã được tìm thấy, hắn ta gặp tai nạn khi đang đua xe."

 

“Ch rồi à?"

 

"Không."

 

"Thế thì có gì tốt đâu."

 

"Hắn ta bị đuổi theo, đ.â.m vào vách đá, giờ sống không bằng ch. Nếu hắn ta sống sót, cả đời sẽ phải ở trong tù."

 

Tính cách của Tạ Trầm tôi đã biết "ăn miếng trả miếng". Sự cố lần này chắc chắn không phải là tai nạn thực sự. Tôi ôm chặt lấy cổ anh, nhẹ nhàng nói:

 

"Nếu em cũng có tính cách như anh, có phải sẽ không bị bắt nạt không?"

 

Bước chân của Tạ Trầm dừng lại một chút: "Em bây giờ thế này đã rất tốt, có một số chuyện để anh làm là được."

 

Tôi cúi đầu một chút, một giọt nước mắt lăn xuống cổ của anh. Tạ Trầm đặt tôi xuống ghế phụ, anh tháo kính ra, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng chạm vào má tôi, nơi đã hơi sưng đỏ.

 

"Còn đau không?"

 

Tôi hít một hơi: "Anh đã làm nhiều điều cho em như vậy, mà em thì…chưa làm gì cho anh, có lý do gì mà..."

 

"Vậy em..." Ngón tay Tạ Trầm khẽ lướt trên má tôi, nói: "Nấu cho anh vài bữa ăn, anh rất thích."

 

Tôi ngẩn người gật đầu.

 

Tạ Trầm khởi động xe. Vì tôi đã gặp tai nạn, nên khi lái xe anh ấy luôn rất cẩn thận. Dọc đường, không ai nói gì. Chỉ có những dòng bình luận trên màn hình trôi qua trước mắt tôi.

 

【Vừa rồi Tạ Trầm có phải muốn cầu hôn Ôn Lê không? Sao lại không dám nói ra?】

 

【Sợ bị từ chối thôi.】

 

【Đúng rồi, anh ấy biết Ôn Lê hiện tại ở bên cạnh mình rất có khả năng chỉ là lợi dụng, cũng biết mình đang tỉnh táo mà rơi vào cái bẫy.】

 

【Đúng là não yêu đương thuần khiết, tôi sắp ch vì hưng phấn rồi.】

 

Trong không gian chật chội yên tĩnh, tôi nghe thấy tiếng tim mình đập nhanh hơn từng nhịp.

 

 

Loading...