Ẩn Tình Tư - Chương 20

Cập nhật lúc: 2024-07-04 21:52:51
Lượt xem: 10,341

Tim ta đập dồn dập, hắn nghiêm túc như vậy, nhưng lại nói ra những lời này, ta bỗng chốc bật cười, lại không nhịn được vui vẻ.

 

"Đại nhân có lộc ăn rồi." Ta cười nói.

 

"Ừm, vận may của ta luôn luôn rất tốt." Hắn đột nhiên nắm lấy tay ta, nhưng lại không nhìn ta, chỉ dùng một tay cầm quyển sách nhìn.

 

Nhưng nhìn rất lâu, lại không lật một trang nào.

____________Hết____________

Ngoại truyện: Tống Bá Xuyên

 

Ta không có chút ký ức nào về mẫu thân, từ khi sinh ra, liền sống cùng nhũ mẫu ở dãy nhà phía sau.

 

Dãy nhà phía sau đều là nơi ở của hạ nhân, bọn họ không dám trái ý phu nhân, cho nên không ai dám qua lại với ta.

 

Ta cũng không để tâm, bởi vì nhũ mẫu nói, chỉ cần ta có đủ bản lĩnh, giẫm đạp những kẻ khinh thường ta dưới chân là được rồi.

 

Nhũ mẫu còn nói, bọn họ đều là kiến hôi, không đáng để ta sợ hãi.

 

Ta cảm thấy rất có lý, cho nên ta càng không để tâm nữa.

 

Tất cả rồi sẽ qua đi.

 

Quả nhiên, tất cả đều qua đi, ta trở thành Thống lĩnh Vũ Lâm Vệ, cho dù tiếng xấu đồn xa, không được phong làm thế tử, những người đó nhìn thấy ta, cũng không dám lỗ mãng.

 

Cuộc sống của ta rất không yên bình, nhưng cũng rất yên bình.

 

G i ế t người hay bị g i ế t, ta đều đã chuẩn bị tâm lý từ lâu.

 

Cho đến ngày hôm đó ở Tây Viên, nghe thấy một giọng nói trong trẻo gọi ta, cứng cỏi gần như là cô dũng.

 

Nữ tử kia rất thú vị, chân đã sưng đến mức muốn rách cả giày, nhưng nàng ấy lại đi rất vững vàng, rõ ràng sợ hãi đến mức đầu ngón tay run rẩy, nhưng nói chuyện làm việc vẫn duy trì sự thong dong.

 

Điều này khiến ta nhớ đến chính bản thân mình.

 

Lúc bảy, tám tuổi, ta cũng như vậy, phụ thân hiểu lầm ta, ta đi theo phụ thân ba ngày liền, muốn ông ấy nghe ta giải thích, phụ thân phạt ta cũng vô dụng.

 

Sau này cảm thấy bản thân lúc đó thật ấu trĩ, cứng đầu cứng cổ như con bò.

 

Nhưng lại khiến người ta thương xót.

 

Ban đầu tưởng rằng sẽ không còn gặp lại, không ngờ, nàng ấy lại dám cả gan gài bẫy Trịnh Vĩnh Ý.

 

Chuyến thuyền đồng đó là của Nhị hoàng tử, ta đã biết từ lâu, đang chờ thời cơ thích hợp để cất lưới, không ngờ lại tóm được Trịnh Vĩnh Ý.

 

Lúc ta đi hỏi nàng ấy, vốn tưởng rằng nàng ấy sẽ không thừa nhận, nhưng nàng ấy rất thông minh, vậy mà lại thừa nhận rất nhanh, còn nói rõ nguyên nhân.

 

Nể tình nàng ấy thành thật, hơn nữa cũng không phải chuyện gì to tát, ta liền không truy cứu nữa.

 

Không ngờ, nàng ấy lại trắng trợn muốn bám lấy ta, hỏi ta có thích uống rượu không, nàng ấy có thể mang cơm đến cho ta.

 

Nàng ấy thật sự rất lỗ mãng, ta sao có thể ăn cơm do người xa lạ nấu chứ?

 

Nhưng nàng ấy nấu ăn rất ngon, ngon hơn nhũ mẫu rất nhiều.

 

Nếu không bận, buổi tối ta sẽ chờ nàng ấy đến, ta ăn cơm, nàng ấy ở bên cạnh chờ, không nói chuyện, nhưng bầu không khí lại rất tốt.

 

Nàng ấy còn may vá y phục cho ta, tay nghề cũng không tệ, ta vẫn luôn mặc.

 

Nhưng đáng tiếc là ta rất bận, bận đến mức rất lâu không nhớ đến nàng ấy, cho đến lần đó đi làm nhiệm vụ, ở Đăng Châu nghe nói có một vị nữ đông gia của tửu trang đánh nhau với người ta, ta lập tức nghĩ đến nàng ấy.

 

Cho nên sau khi bị thương, ta liền đi tìm nàng ấy.

 

Có nàng ấy ở bên cạnh, ta không hiểu sao lại cảm thấy yên tâm, ngủ một giấc ngon lành.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/an-tinh-tu/chuong-20.html.]

 

Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, nàng ấy bình tĩnh nói cho ta biết, nàng ấy đã dùng rượu trắng lau người cho ta.

 

Ta có chút ngại ngùng, nhưng nàng ấy lại thản nhiên như vậy, ngược lại khiến ta có cảm giác non nớt, giống như một tên nhóc choai choai.

 

Trên đường trở về, ta cố ý chờ nàng ấy, quả nhiên gặp được nàng ấy, nàng ấy mời ta cùng đi chung xe ngựa, ta vui vẻ đồng ý.

 

Ngồi xe ngựa quả nhiên thoải mái hơn cưỡi ngựa.

 

Lúc ở khách điếm, tiểu nhị nói chỉ còn một phòng, nàng ấy vội vàng giải thích, ta cảm thấy rất thú vị, nàng ấy còn trừng mắt nhìn ta.

 

Nữ tử này, một chút cũng không sợ ta.

 

Buổi tối chúng ta đi thả đèn hoa đăng, ta hỏi nàng ấy ước nguyện điều gì, nàng ấy lại chột dạ, vội vàng múc nước đẩy đèn hoa đăng đi, ta thật sự rất tò mò, liền bảo thuộc hạ chặn đèn hoa đăng lại, mang đến cho ta.

 

Ta nhìn mười sáu chữ trên đèn, cả đêm không ngủ.

 

Không hiểu đây là cảm giác gì, nhưng trong lòng ngứa ngáy, không thể khống chế được.

 

Cảm giác không thể khống chế càng ngày càng rõ ràng, ta còn cố ý đi tìm nàng ấy, nàng ấy rất vui vẻ giữ ta lại ăn cơm, còn hỏi ta có muốn ăn thịt bò hầm hay không.

 

Nàng ấy và các tiểu nhị của nàng ấy chỉ uống chút rượu đã ồn ào, ríu rít nói chuyện cả đêm, nhưng mà rất náo nhiệt.

 

Giống như gia đình vậy.

 

Từ nhỏ đến lớn, những trường hợp náo nhiệt như vậy đều không có ta, thì ra người trong cuộc, cảm giác là như vậy, rất ấm áp.

 

Lúc ta rời đi, Triệu Lan Ngọc vậy mà lại nắm lấy tay ta, nói rất đau lòng cho ta, nói ta từ nhỏ đã sống rất khổ cực, sau này muốn ăn gì ngon thì cứ nói với nàng ấy.

 

Thật muốn xem thử phản ứng của nàng ấy sau khi tỉnh rượu, biết được mình đã nói những lời này, nhất định là rất thú vị.

 

Đêm đó, tàn dư của Tam hoàng tử ra ngoài gây rối, ta nghe nói địa điểm, biết tửu trang của nàng ấy ở đó.

 

Tửu trang chính là mạng của nàng ấy, nàng ấy nhất định sẽ ở lại đó không đi.

 

Lý trí nói cho ta biết, ta không thể ra khỏi cung, nhưng ta vẫn ra ngoài, nhìn thấy nàng ấy không sao, ta mới hoàn toàn yên tâm.

 

Có điều nàng ấy rất dũng cảm, vậy mà lại dẫn theo hàng xóm g i ế t c h ế t đám người kia để tự cứu lấy mình.

 

Ta thay nàng ấy xin Thánh thượng ban thưởng, xin Thánh thượng viết cho nàng ấy một tấm biển hiệu thật lớn.

 

Sau khi mọi chuyện kết thúc, ta đi tìm nàng ấy, nàng ấy không ở tửu trang, ta liền đến nhà nàng ấy, cửa không đóng, ta do dự một chút rồi bước vào, lại nghe được nàng ấy và Tiêu Nhung nói chuyện.

 

Chuyện của bọn họ ta đều biết, mười năm bên nhau, tình nghĩa sâu đậm.

 

Nhưng chuyện này không liên quan gì đến ta, ta thích nàng ấy, nàng ấy còn chưa biết, ta phải nói cho nàng ấy biết, để nàng ấy lựa chọn trước mặt ta.

 

Nàng ấy lựa chọn rồi, trong mơ vẫn luôn gọi tên ta.

 

Tiêu Nhung cũng nghe thấy, bộ dạng đó thật đáng thương.

 

Nhưng không đáng để thương hại.

 

Nàng ấy tỉnh lại, ánh mắt nhìn ta sáng rực, nàng ấy cũng thích ta.

 

Kỳ thật ta sớm nên biết, dù sao trên chiếc đèn hoa đăng kia, nàng ấy đã bày tỏ tâm ý với ta rồi.

 

Tiêu Nhung bảo ta đối xử tốt với nàng ấy, chuyện này cần hắn phải nhắc nhở sao? Với cái đầu óc tính toán thiệt hơn của hắn, không có tư cách nhắc nhở ta.

 

Ta thích Triệu Lan Ngọc, đã nhận định nàng ấy, đương nhiên sẽ đối xử tốt với nàng ấy, toàn tâm toàn ý, cả đời này.

 

-Hết-

 

Bình luận

18 bình luận

  • Hay quá trời luôn á 🥹 bình thường đọc truyện zhihu là kiễu ngay chương 1,2 đã bày tỏ này nọ rồi mà truyện này phát triển chậm rãi nhẹ ngàng mê ghê 🫶

    Liz Nhi 4 ngày trước · Trả lời

  • Ui uii tuyến tình cảm của nam nữ 9 phát triển hợp lí không bị buff ảo nè, tương tác của họ nhẹ nhàng mà người rung động mãnh liệt lại là tôi =)))) Tính cách của các nhân vật cũng được xây dựng khá thực tế, phản diện cũng không bị cường điệu lên theo kiểu mất não mà lao vô tính kế đến chết nữ9, mình thích điểm này vì trong thời loạn lo thân mình còn chưa xong ai gảnk đâu cứ đâm đầu vô bà chị vô hại vl (ngta chỉ bán rượu sống qua ngày thôi mà 🥹). Thích cái cách chị ta thản nhiên nhận tiền nam nữ 8 đưa nha, phải tôi tôi cũng lấy chứ ngại gì hihi. Cảm nhận riêng thì mình thấy ông Tiêu Nhung cũng có quan tâm đến nữ9 nhưng không đáng kể, chẳng qua trả được thù rồi mà còn cái gai nhỏ trong lương tâm nên mới đi xin tha thứ thôi. Mé ghét cái kiểu im ỉm hành sự phũ phàng xong quăng lại câu "vì muốn tốt cho iem" ghê, miệng nhà ngươi đâuuu??? Cảm ơn tác giả và dịch giả đã đem đến cho mình bộ truyện tuyệt vời và chữa lành như thế này ạ 🫶🏻💖

    Hương Neko 1 tuần trước · Trả lời

    • Này phải đọc kỹ lắm mới viết đc cảm xúc dài thế này nè

      Tiểu Lạc Lạc 1 tuần trước · Trả lời

    • Tại vì mình ưng truyện quá nên cmt cũng phải trau chuốt tí mới đã cái nư á 👉🏻👈🏻❤️‍🔥

      Hương Neko 1 tuần trước · Trả lời

  • Dễ thương

    Dust1506 1 tuần trước · Trả lời

  • hay ghê, đúng là rời xa anh thì em sẽ gặp 1 chàng trai khác mà, kết hơi cụt nhỉ

    Nhã Cầm 1 tuần trước · Trả lời

  • Ối zồi ôi truyện hay quá. 8h phải đi làm mà 4h57 vẫn đọc truyện :))

    Trần Thanh Hiền 1 tuần trước · Trả lời

  • trọng sinh để được tốt hơn , thích

    nguyen t H 1 tuần trước · Trả lời

  • Thêm chút ngoại truyện nửa thì tuyệt vời

    Hiền Diệu 1 tuần trước · Trả lời

  • Cám ơn bạn.

    An 1 tuần trước · Trả lời

  • mừng vì cả 2 đã ko bỏ lỡ nhau, mừng vì nam9 cuối cùng cũng đã có dc sự ấm áp chân thành mong mỏi bấy lâu nay... thank chủ nhà đã uppp

    ebe 1 tuần trước · Trả lời

  • Truyện hay quá. Tiếc cho kiếp trước của nu9 bị liệt một cách không đáng. na8 cũng rất đáng thương. Tiếc không có thêm ngoại truyện về đám cưới và những đứa trẻ, kkkk. Cảm ơn nhà dịch

    Hoa Hoa 1 tuần trước · Trả lời

Loading...