Chạm để tắt
Chạm để tắt

AN NHÃ - Chương 13

Cập nhật lúc: 2024-08-22 12:24:01
Lượt xem: 1,516

Yêu Lương Tự Bạch, thật ra quá dễ dàng.

 

Tôi không biết, anh có yêu thương tất cả những người bạn gái khác như vậy hay không.

 

Thoạt nhìn Lương Tự Bạch có vẻ lạnh lùng khó gần, nhưng thực ra khi quen lâu rồi, sẽ phát hiện anh có cảm xúc vô cùng ổn định, đối với người bên cạnh cũng hết sức kiên nhẫn.

 

Vì chuyện lúc nhỏ, thỉnh thoảng tôi sẽ gặp ác mộng rồi khóc tỉnh giấc, anh luôn bị tôi đánh thức.

 

Dù có mệt mỏi đến đâu, anh cũng sẽ ngồi dậy ôm tôi vào lòng, dịu dàng vừa dỗ vừa hỏi tôi làm sao vậy.

 

Lúc đó, tôi thường lợi dụng giấc mơ, nắm chặt áo ngủ của anh mà nức nở: “Em mơ anh bị bệnh, dù cố gắng thế nào em cũng không cứu được anh. Nếu anh chết, em sẽ đi theo anh. Đừng rời xa em, được không?”

 

Anh tỉnh táo từ trong cơn say ngủ, ánh mắt lạnh lùng nhìn người trong lòng, thở dài một hơi, thì thầm dỗ dành: “Không rời đi, cả đời này sẽ luôn ở bên em.”

 

Viết tên lên tuyết, đón bình minh, ngắm pháo hoa rực rỡ, xe đầy hoa hồng... chúng tôi đã làm hết những điều mà các cặp đôi thường làm.

 

Đêm giao thừa, sau khi đối phó với gia đình xong, anh sẽ vội vã trở về, không bao giờ để tôi một mình đón giao thừa trong đêm tối.

 

Vào ngày sinh nhật, người đàn ông vốn không động tay vào việc bếp núc cũng sẽ nấu cho tôi một bát mì trường thọ, chỉ có điều thường bị khét.

 

Vì thế, suốt những năm tháng trôi qua, tôi luôn nhớ về buổi sớm khi ánh nắng ban mai len lỏi, tiếng nồi niêu xoong chảo va chạm vang lên bên tai, dày đặc như những khoảnh khắc sau này cứ thế chồng chất lên cuộc đời tôi, tạo thành một lớp tình cảm sâu đậm.

 

Trong một buổi đấu giá, anh lặng lẽ hạ gục đối thủ liên tiếp mười mấy ván, tôi nhận ra người đó, chính là kẻ đã có ý đồ không trong sáng với tôi vì dự án của công ty.

 

Việc làm ăn có qua có lại, tôi cũng không để bụng, tôi khuyên Lương Tự Bạch không cần phải tính toán, anh thờ ơ liếc tôi một cái: “Người của anh, không phải ai cũng có thể bắt nạt.”

 

Cuối cùng, vẫn là bậc trưởng bối của đối phương đích thân ra mặt xin lỗi.

 

Khi tôi đang suy nghĩ, lúc nào thì Lương Tự Bạch sẽ chấm dứt mối quan hệ này thì tin tức người nhà họ Lương thúc giục anh kết hôn được truyền ra.

 

Khi tôi thẳng thắn hỏi anh, anh không nói gì, chỉ thản nhiên nhìn tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/an-nha/chuong-13.html.]

 

“Em hiểu rồi.” Tôi bình tĩnh mỉm cười với anh.

 

Đã đến lúc tôi phải rời đi, ở bên cạnh anh lâu như vậy đã vượt quá mong muốn của tôi rồi.

 

Phương Du Minh xuất hiện vào lúc đó, học trưởng hơn tôi một khóa.

 

Về sau, tại sao vòng vo một hồi Lương Tự Bạch vẫn không liên hôn mà còn tiếp tục dây dưa với tôi, tôi cũng không nhớ rõ lắm.

 

Chỉ nhớ rằng, năm tôi 25 tuổi, chị A Đào mất.

 

Cảnh sát nói, chị ấy tự tử, cổ có vết thòng lọng, còn uống rất nhiều thuốc ngủ.

 

Cũng từ đó, tôi mới biết, tên thật của chị ấy là Trương Cầm.

 

Năm chị ấy 16 tuổi bị đồng hương lừa đến đây, ký hợp đồng với khoản tiền bồi thường vi phạm hợp đồng khổng lồ.

 

Họ nói, một cô gái điếm, c.h.ế.t thì c.h.ế.t thôi.

 

Nhưng đối với tôi, chị ấy là người tốt đầu tiên tôi gặp ở thành phố này.

 

11.

 

“Nếu không có gì bất ngờ, chúng tôi sẽ kết hôn.”

 

Câu nói mà tôi công khai trước giới truyền thông tối qua đã bị mạng xã hội phóng đại và chia sẻ điên cuồng.

 

Ban đầu còn tưởng lại là một màn lôi kéo dài mấy năm nữa, không ngờ lần này Lương Tự Bạch buông tay dứt khoát như vậy.

 

Dù anh nghĩ gì đi nữa, tạm thời tôi cũng thấy nhẹ nhõm.

 

Loading...