Chạm để tắt
Chạm để tắt

Ăn không ngồi rồi - 8 (END)

Cập nhật lúc: 2024-08-27 16:09:32
Lượt xem: 1,838

Tôi đi theo cô ta làm xong thủ tục chuyển hộ khẩu ở thôn Tiểu Khê, sau đó nghênh ngang rời đi.

 

Nói không chừng trong số những cuộc điện thoại vừa mới gọi tới, cũng có cô ta.

 

Mạnh Tâm Dao chê người tuyết tôi đắp quá xấu, đặt m.ô.n.g đẩy tôi ra, mặt không đỏ tim không đập mà đắp một cái càng xấu hơn.

 

Tôi đứng một bên, khởi động máy gọi điện thoại cho cha mẹ.

 

Điện thoại ong ong rung lên, tôi nhanh tay trượt một cái, thanh âm cuồng loạn của Trần Phương thiếu chút nữa làm tôi điếc tai.

 

“Chị nói tôi chuyển hộ khẩu của Trần Tiểu Hà cho chị thì chị sẽ không kiện tôi cơ mà!”

 

Tôi nói với giọng điệu vô tội: “Vậy sao? Cô có chứng cứ chứng minh tôi đã nói như vậy sao?”

 

“Mày... Mày là đồ khốn! Mày dám gạt tao!”

 

Cô ta phát ra một tiếng thét chói tai, đầu dây bên kia đổi thành người khác.

 

“Nhan Nhan, bà xã, em rút hồ sơ đi. Anh thật sự biết sai rồi. Lúc ấy là Trần Phương quyến rũ anh nên mới sinh ra Tiểu Xuyên. Em đã nuôi Tiểu Xuyên mười ba năm rồi, nó là đứa con trai do một tay em nuôi lớn! Sao em nhẫn tâm nó không có cha chứ?”

 

“Đều là lỗi của cha mẹ anh, nếu như không phải bọn họ nói Trần Phương nhất định có thể sinh con trai, làm sao có thể bỏ lại Tiểu Hà chứ?”

 

“Tiểu Hà cũng là cốt nhục của anh, mười mấy năm này anh đều cho Trần Phương tiền, để Trần Phương đối xử tốt với Tiểu Hà. Là lỗi của bọn họ, anh không có liên quan gì!”

 

Ở phía sau, Cao Viễn Xuyên dùng sức gào khóc: "Mẹ, con sai rồi, con thực sự biết mình sai rồi, mẹ đưa con về nhà với!"

 

Tôi nở nụ cười, chậm rãi nói: “Không, không phải các người biết sai, mà là sợ.”

 

Bọn họ phàm là có một chút nhân tính, cũng sẽ không để cho Trình Hi đã mười ba tuổi mà một chữ cũng không biết. Phàm là bọn họ có một chút nhân tính, sẽ không để cho Trần Phương và tôi sinh cùng một ngày.

 

“Đúng rồi, tôi còn muốn cảm ơn Cao Viễn Xuyên.” Tôi nhướng mày, nhấn mạnh: “Nếu không phải ngày đó nó chụp ảnh tôi gửi wechat, tôi làm sao có thể tìm được con gái ruột của mình.”

 

Nói xong, tôi cúp máy.

 

Tôi tìm ra tất cả ảnh chụp màn hình trò chuyện nhóm của Người một nhà tương thân tương ái lúc ấy, sắp xếp lại và đăng toàn bộ lên Weibo.

 

Ghi chép trọn vẹn hai chữ G, khiến cư dân mạng nổi giận.

 

[Ban chết! Bổn quan nói ban chết!]

 

Không ít người ở phía dưới cùng bình luận: [Thanh Thang đại lão gia!]

 

[Đại lão gia kho tàu!]

 

Tôi hé miệng cười, vui vẻ đi qua đẩy Mạnh Tâm Dao ra.

 

Cao Lâm à Cao Lâm, người mưu toan khống chế dư luận, cuối cùng sẽ bị dư luận đè c.h.ế.t đấy.

 

Đây là món quà lớn thứ hai tôi gửi cho anh.

 

18

 

Lần cuối cùng tôi và gia đình Cao Lâm gặp nhau là vào tháng Tư.

 

Tất cả bạn bè của tôi đều nghỉ phép, ngồi ở ghế dự thính cùng tôi chờ đợi phiên tòa xét xử họ.

 

Theo pháp chùy hạ xuống, ánh sáng trong mắt Cao Lâm cũng hoàn toàn tắt, suy sụp ngồi ở nơi đó không nói một lời.

 

Cho đến khi bị cảnh sát tòa án mang đi, hắn mới ngẩng đầu oán hận nhìn tôi.

 

Tôi nhìn thẳng hắn, cười phất phất tay.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

 

Cao Lâm à, cảm ơn anh đã làm cho cốt nhục của tôi bị chia lìa mười ba năm.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/an-khong-ngoi-roi/8-end.html.]

Đây là món quà lớn thứ ba tôi gửi cho anh.

 

Trần Phương hoàn toàn phát điên: “Tôi vẫn luôn ở nông thôn, tôi không có chọc chị, vì sao chị lại hại tôi như vậy?!”

 

Cuối cùng cô ta không để ý cảnh cáo của cảnh sát, nước mắt nước mũi tèm lem quỳ xuống cầu xin tôi: “Trình Nhan, tôi van cầu chị phát thiện tâm, đối xử tốt với con trai tôi có được không?”

 

Mẹ Cao Lâm trắng mặt, miệng vẫn hét: “Ác nghiệt, ác nghiệt!”

 

Sớm biết như thế, lúc trước sao lại làm như vậy chứ?

 

Tôi cười cười, không muốn dây dưa với bọn họ, nắm tay Trình Hi xoay người rời đi.

 

Cây ngô đồng nở rộ trước cửa tòa án.

 

Trình Hi kinh ngạc cảm thán: “Mẹ, nở hoa rồi!”

 

Tôi hôn nhẹ gò má con bé: “Đúng vậy. Hoa nở rồi.”

 

(--END--)

 

-------------------

NƯỚC MẮT CÁ SẤU [FULL]

Tác giả: 玖鸽

Đề cử và raw: Meo Meo

Nguồn: zhihu

Tôi và Giang Trì gặp lại nhau trong buổi họp lớp.

Hắn dẫn theo bạn gái hiện tại, dáng dấp có vài phần giống tôi.

Mọi người đều nói cô ta là thế thân của tôi.

Cô ta chợt đỏ mắt đứng dậy chạy ra ngoài.

Hắn đứng lên, hung hăng nói với tôi: "Tôi biết cô ấy trước khi biết cô đó", rồi xoay người đuổi theo không chút do dự.

Sau này, hắn cầm một tấm ảnh chụp bóng lưng, hỏi tôi: "Đây rốt cuộc có phải là em không?"

"Quan trọng sao?"

Hắn thấy khung ảnh tôi đặt trên ti vi, có một tấm ảnh chính diện của cùng một chiếc váy dài, hốc mắt đỏ lên.

Hắn nói: "Tuệ Dư, anh nhận nhầm người rồi."

Tôi nhàn nhạt hỏi hắn: "Rồi có liên quan gì đến tôi?"

Vào lúc hắn nói lời chia tay, cuộc sống của tôi và hắn đã không còn liên quan gì đến nhau nữa rồi.

1

"Sao Giang Trì không đi cùng cô?"

Tôi im lặng một lúc, rồi trả lời: "Chúng tôi đã chia tay."

"Năm đó cô và Giang Trì ở trường nổi danh là kim đồng ngọc nữ, sao lại chia tay?"

"Không hợp."

"Yêu nhau nhiều như vậy cũng chia tay, làm sao sau này có thể tin tưởng vào tình yêu đây."

Tại buổi họp lớp, mọi người có mặt đều cảm thấy tiếc cho mối quan hệ của tôi và Giang Trì.

Bảy năm trước, khi còn là học sinh năm hai trung học, tôi đã được hắn, một học sinh chuyển trường, theo đuổi mãnh liệt.

-----Đọc full tại Monkeyd

Loading...