Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Âm thanh giữa mùa hạ - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-10-18 19:34:41
Lượt xem: 13

Bố tôi làm bất động sản, mấy năm trước đã mở rộng quy mô công ty quá lớn, những năm gần đây kinh tế suy thoái, nhiều dự án chưa thu hồi được vốn.

 

Đứt gãy dòng tiền là một chuyện rất đáng sợ.

 

Để duy trì hiện trạng, bố tôi đã nghĩ đến việc liên hôn với nhà họ Lý.

 

Ai ngờ không chỉ không thuyết phục được tôi, mà nhà họ Lý sau khi biết tôi chỉ tốt nghiệp trung học và không có tiếng nói trong nhà, liền quay sang chọn Lâm Lạc Kỳ.

 

Trương Ngọc làm sao có thể để con gái mình rơi vào hố lửa, kiên quyết không đồng ý.

 

Bố tôi nghĩ đến việc đi vay vốn để vượt qua khó khăn, ít nhất là để dự án mới có thể vận hành.

 

Ai ngờ giữa chừng, nhà phát triển bên kia lại đột ngột rút vốn.

 

Đến lúc này, bố tôi hoàn toàn bị dồn vào đường cùng.

 

Ông bắt đầu làm những việc mờ ám để kiếm tiền nhanh bù đắp thiếu hụt, chẳng bao lâu thì bị cảnh sát chú ý.

 

May mà tôi đã sớm cắt đứt quan hệ với gia đình này, số tiền trong tay đều là của mẹ tôi để lại nên không bị ảnh hưởng nhiều.

 

Khi bố của Trang Dục tìm đến tôi, tôi đang theo quy định hợp tác điều tra.

 

Trang Dục có đôi mắt và khuôn mặt dường như thừa hưởng từ cha mình, lạnh lùng và dài hẹp. Có lẽ vì công việc, bố anh ấy trông còn nghiêm khắc hơn, giữa lông mày có những nếp nhăn sâu hình chữ Xuyên.

 

Ông ấy không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: “Trang Dục đột nhiên nói nó không muốn đi du học nữa.”

 

Ông ấy uống một ngụm nước:

 

“Tôi không có chấp niệm gì với việc nó học ở đâu, trong nước cũng được, đi nước ngoài cũng được.”

 

“Nhưng trường đó là ngôi trường nó luôn muốn vào, tôi không nghĩ nó sẽ đột nhiên đổi ý.”

 

“Nó nói, nó có người mình rất thích, nếu khoảng cách quá xa, nó sợ rằng mối tình này khó duy trì.”

 

“Là một người bố, dù không thể hoàn toàn ngăn con mình đi đường vòng, nhưng từ nhỏ đến lớn, nó ít khi làm tôi phải lo lắng. Liệu sau này nó có hối hận vì lựa chọn hôm nay không? Tôi không chắc. Cô Lâm, cô có chắc không?”

 

Tôi sững lại, sống mũi chợt cay xè.

 

Tôi tin rằng với năng lực của Trang Dục, bất kể anh ấy chọn gì cũng sẽ sống tốt.

 

Nhưng nếu như, anh ấy thực sự hối hận thì sao?

 

Tôi không có nhiều tình cảm với bố mình, lúc nhỏ ông không quan tâm đến tôi, sau khi mẹ tôi mất thì lại càng không.

 

Chuyện này xảy ra, tôi cũng không muốn nghe tin tức gì về ông.

 

Tôi nghĩ đó là chuyện không liên quan đến mình, cùng lắm là tôi xui xẻo, phải chịu chút liên lụy.

 

Nhưng tôi không thể quên đêm hôm đó, khi anh ấy nói rằng mình muốn làm công tố viên, ánh sao như rơi vào đôi mắt anh ấy.

 

Khi đó tôi đã nói, sự ngây thơ của anh ấy được bảo vệ rất tốt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/am-thanh-giua-mua-ha/chuong-11.html.]

Còn điều mà tôi không nói ra là, anh ấy cũng rất muốn tôi tiếp tục bảo vệ sự ngây thơ của mình.

 

Bố Trang Dục nhìn tôi:

 

“Tôi không muốn con trai tôi hoặc người yêu của nó có bất kỳ vết nhơ nào, không thể có điều gì để người khác bàn tán.”

 

“Tôi không muốn con mình sống quá vất vả.”

 

“Mong cô hiểu cho tấm lòng của một người bố.”

 

18

 

Vụ án của bố tôi nhanh chóng được chuyển đến viện kiểm sát.

 

Lúc đó Trang Dục đang ôn thi, hai tai không màng chuyện bên ngoài, huống chi cả tôi và bố anh đều cố tình giấu diếm, chỉ hy vọng anh ấy không nghe được manh mối nào từ bạn bè.

 

Chuyện của bố tôi cũng ngẫu nhiên làm tôi bừng tỉnh.

 

Cuối cùng tôi quyết định sẽ chuyển nhượng quán “Vượt Giới” đi.

 

Dạo này, tôi hay ngẩn ngơ.

 

“Trông em không được ổn lắm.”

 

“Em bình thường mà?”

 

Trang Dục nghiêm túc: “Lâm Hạ, đừng giấu anh chuyện gì.”

 

Tôi hơi giật mình, nhưng nghĩ rằng nếu anh ấy nghe về chuyện của bố tôi thì không thể có phản ứng như vậy. Tôi đổi lời: “Thực ra... có một chuyện em chưa nói với anh.”

 

“Gì thế?”

 

“Em đã nhìn thấy tờ đơn của anh rồi, cái kẹp trong sách Luật Hình sự ấy.”

 

Trang Dục thoáng sững sờ, rõ ràng trên mặt lướt qua một chút hoảng loạn: “Anh chưa điền tờ đơn đó, thực ra anh đã quyết định sẽ ở lại trong nước học, Lâm Hạ, em...”

 

“Anh hãy đi du học đi.”

 

Trang Dục bối rối: “Tại sao?”

 

Thiết Mộc Lan

Ban đầu tôi định dùng cớ này để chia tay.

 

Nhưng khi tôi nhìn Trang Dục, lại không thể nói ra lời.

 

“Em đã hỏi rất nhiều người, họ nói về hệ thống pháp luật này hay hệ thống pháp luật kia, em không hiểu rõ lắm. Chỉ biết rằng ngành của anh cần phải học sâu thêm thì sẽ tốt hơn. Hơn nữa, em đã lén tìm hiểu về ngôi trường mà anh định đăng ký, nghe nói sau khi tốt nghiệp sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Vậy chẳng phải em có thể thoải mái dựa vào anh mà sống sung sướng sao?”

 

Bầu không khí lập tức trở nên nhẹ nhàng hơn, Trang Dục vừa cười vừa nói: “Ở trong nước cũng có thể cho em sống sung sướng mà.”

 

“Tóm lại là anh muốn đi thì cứ đi.”

 

“Em chỉ đùa thôi. Thực ra em lo lắng rằng, nếu lý do anh từ bỏ việc học ở nước ngoài có liên quan đến em, sau này anh hối hận thì phải làm sao? Em không muốn anh nghĩ rằng em đã ảnh hưởng đến sự lựa chọn của anh.”

 

Loading...