Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Âm thầm đọc suy nghĩ - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-10-17 22:41:34
Lượt xem: 57

Tôi lo lắng lại gần anh ấy, khi xác định được anh ấy không có gì đáng ngại tôi mới cảm thấy nhẹ nhõm.

 

“Xin lỗi em nhé, vừa về đã gây rắc rối cho em rồi.”

 

Tôi giận dữ trừng mắt nhìn anh: “Anh bị bệnh à? Nói gì kỳ vậy?”

 

Anh cười khúc khích, không nói tào lao nữa.

 

Tề Xuyên ở ngoài phòng cấp cứu đợi chúng tôi.

 

Tôi dìu Lục Hiểu ra ngoài, vừa nhìn thấy chúng tôi, ánh mắt anh lập tức trở nên căng thẳng, lập tức chạy tới thay tôi dìu Lục Hiểu đi.

 

“Để tôi làm cho.” Anh đẩy tôi ra.

 

[Không thể để anh ta chạm vào bà xã được!]

 

“......”

 

Lục Hiểu cũng hoang mang, nhìn anh ngắt ngứ nói: “Hả? Anh là?”

 

“Tôi là chồng của cô ấy, không cần cảm ơn.” Tề Xuyên lạnh lùng liếc nhìn anh.

 

[Nhóc con, cậu không có cửa đâu, tôi khuyên cậu nên mau thu lại mấy tâm tư không đứng đắn kia của mình đi.]

 

Mà lúc này, hàng mày của Lục Hiểu giật giật, nhìn tôi đầy ẩn ý.

 

Đến đồn cảnh sát khai báo sự tình xong, chúng tôi đưa anh ấy về khách sạn, trước khi đi, anh ấy mỉm cười nhìn tôi, nói với giọng cực kỳ dịu dàng: “Tư Tư, ngày mai gặp lại ở chỗ cũ nhé.”

 

Tên nhóc này có chút không bình thường.

 

18

 

Trên đường về, Tề Xuyên ngoài mặt không nói gì, nhưng trong lòng lại không ngừng giằng co:

 

[Chỗ cũ? Anh ta đang nói tới chỗ cũ nào thế?]

 

[Đúng là đồ trà xanh, mình với bà xã còn không có chỗ cũ để đi nữa là.]

 

[Điên mất thôi! Muốn biết đó là chỗ nào quá, nhưng trực tiếp hỏi bà xã thì có khiến cô ấy nghĩ mình nhỏ nhen quá không?]

 

[Toi rồi, mình sắp mất bà xã rồi……]

 

“……”

 

Sao anh càng nói nghe càng vô lý vậy nhỉ?

 

Chẳng lẽ là hiểu lầm tôi và Lục Hiểu có gì mờ ám sao?

 

“Ngày mai có cần tôi đưa em đi không?” Anh đột nhiên hỏi.

 

Tôi lắc đầu: “Không cần đâu, kêu tài xế đưa tôi đi là được rồi.”

 

“Ừm.”

 

[Quả nhiên trà xanh vừa về là bà xã không cần mình nữa rồi.]

 

Tôi giải thích: “Ngày mai, tôi và anh ấy gặp nhau chủ yếu để bàn một số việc công thôi.”

 

“Ồ.” Anh thờ ơ đáp, tiếp tục nhìn về phía trước.

 

“…” Lời nói trên môi cái con người này mà bằng một nửa lời trong lòng anh thì tốt quá.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/am-tham-doc-suy-nghi/chuong-7.html.]

Tề Xuyên đưa tôi về tới nhà thì có chuyện cần xử lý, tôi ngồi một mình trong phòng, đột nhiên cảm thấy lạc lõng, mối quan hệ giữa chúng tôi tưởng như đã tiến thêm một bước nhưng lại như vẫn cứ dậm chân tại chỗ.

 

19

 

Ngày hôm sau, tôi đến nơi như đã hẹn để cùng Lục Hiểu thảo luận chuyện công ty của gia đình tôi.

 

Kể từ ngày ông ngoại tôi qua đời, công ty đã rơi vào tay bố tôi, ông ấy lại là một kẻ vô dụng, dưới sự quản lý của ông ấy công ty làm ăn ngày càng lụn bại, vì không muốn tâm huyết cả đời của ông ngoại và mẹ tôi phải đổ sông đổ bể, tôi đã mời Lục Hiểu về nước để giúp đỡ.

 

Lục Hiểu và tôi quen nhau từ nhỏ, anh ấy là cháu nuôi của ông ngoại tôi, anh ấy cũng có một số cổ phần trong tập đoàn Thẩm thị, chỉ có nhờ anh ấy giúp, tôi mới có thể nắm được tập đoàn Thẩm thị trong tay.

 

Bàn xong chuyện công việc, anh ấy cười ghẹo tôi: “Chồng em quan tâm em quá nhỉ, không uổng công em đợi anh ta nhiều năm như vậy.”

 

Tôi cười cười: “Có hả?”

 

“Hôm qua lúc anh ta thấy em dìu anh đi ra, sắc mặt liền sa sầm, lúc trước anh còn lo anh ta sẽ đối xử tệ với em, nhưng bây giờ xem ra chỉ là lo hão rồi.”

 

Tôi cười đổi chủ đề, nói tới chuyện thời đại học của chúng tôi, anh cười trêu chọc: “Em còn nhớ tin đồn trong trường về chúng ta không?” 

 

Tôi lắc đầu bất lực: “Đừng nhắc chuyện đó nữa.” Lúc đó ông ngoại tôi bệnh nặng, tâm trạng của tôi vô cùng sa sút, may mà có anh ấy ở bên cạnh giúp đỡ nọ kia, nhưng thời gian trôi qua, không hiểu sao lại có tin đồn rằng chúng tôi yêu nhau, vì không thể giải thích rõ ràng nên chúng tôi quyết định mặc kệ, sau đó, vào năm cuối đại học, ông ngoại tôi qua đời, anh ấy cũng theo gia đình ra nước ngoài, những tin đồn cũng từ đó biến mất.

 

[Hai người nói chuyện gì mà vui thế nhỉ?] 

 

Thiết Mộc Lan

Đột nhiên, một giọng nói vang lên, toàn thân tôi cứng đờ, tôi vội ngẩng đầu nhìn xung quanh, một bóng dáng quen thuộc liền đập vào mắt tôi.

 

Tề Xuyên ngồi cách đó không xa, cầm thực đơn lên che mặt, bộ dạng lén la lén lút.

 

Tôi không khỏi bật cười, nhìn thẳng về phía anh.

 

Như cảm nhận được điều gì đó, anh ngẩng đầu lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của tôi, đáy mắt có chút bối rối.

 

Tôi mỉm cười rạng rỡ vẫy tay chào anh, người nào đó ngại ngùng ho khan một tiếng.

 

“Em nhìn thấy ai thế?” Lục Hiểu nhìn theo ánh mắt tôi, cười trêu: “Yo, đi theo kiểm tra à?”

Vài giây sau, Tề Xuyên đi tới, rất nghiêm túc nói: “Tôi tới đây bàn công chuyện, không ngờ mọi người cũng ở đây.”

 

Anh thực sự không biết nói dối mà.

 

“Anh làm việc xong chưa?” Tôi hùa theo hỏi.

 

“Vừa xong.” Anh ngồi cạnh tôi, tay trái đặt lên tựa lưng phía sau tôi, như muốn tuyên bố chủ quyền của mình.

 

[Ngại quá đi mất, mình thế này chắc không lộ liễu quá đâu nhỉ?]

 

Lộ từ lâu rồi anh ơi.

 

“Nói chuyện của mọi người đi, đừng để ý đến anh.” Anh cầm cốc cà phê của tôi lên rất tự nhiên nhấp một ngụm.

 

Tôi kinh ngạc nhìn anh: “Đây là…của em.”

 

Anh lại làm ra vẻ đương nhiên đặt chiếc cốc xuống, nhếch khóe miệng lên nói với tôi: “Anh biết, giữa chúng ta còn phải phân chia những thứ này để làm gì đâu, của anh chính là của em.”

 

“…….”

 

Lục Hiểu kinh ngạc nhướng mày, sau đó cười ra vẻ hiểu biết, tựa hồ nhìn thấu hết thảy.

 

“Tôi và Tư Tư đang hồi tưởng lại chuyện thời đại học, à đúng rồi, lúc đó anh Tề chưa quen biết chúng tôi phải không?”

 

Anh bình tĩnh nhìn anh ấy nói: “Làm sao anh biết tôi không quen?”

 

Tôi: “?”

 

Lục Hiểu: “?”

 

Loading...