Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Âm mưu hôn nhân - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-10-10 09:57:48
Lượt xem: 8,145

Để cho kẻ "nhà giàu mới nổi" như tôi tự cho mình là thấp kém, cuối cùng hai tay dâng tiền hồi môn, "cầu xin" họ sử dụng.

Nghĩ đến đây, tôi cười lạnh thành tiếng.

Buồn cười c.h.ế.t mất, hành động táo bạo này, chó nghe còn lắc đầu.

Họ tính toán kỹ lưỡng như vậy, nhưng không ngờ, tôi lại không phải quả hồng mềm mặc người nặn bóp.

Tôi là một cục than nóng bỏng.

Tôi được mẹ nuôi nấng từ nhỏ, mẹ tôi đã nắm bắt được cơ hội trong thời kỳ đầu của cải cách mở cửa.

Năm đó, chỉ bằng sức mình, cùng vài người hợp tác, khởi nghiệp từ nhà máy thép, sau đó đầu tư vào internet, tích lũy được khối tài sản khổng lồ.

Và tôi cũng xuất sắc hơn người, tuổi còn trẻ đã gây dựng được sự nghiệp ở nước ngoài.

Hiện nay, không ít thương hiệu thời trang nổi tiếng trên thị trường đều là công ty con của tôi.

Thương trường như chiến trường, người có thể lăn lộn trên thương trường đều không phải người tầm thường.

Tôi và mẹ tôi đều là những người cãi nhau cực giỏi.

Nếu không phải vì muốn tạo dựng được chỗ đứng trên thị trường rộng lớn trong nước, tôi tuyệt đối sẽ không kết hôn với Tạ Văn Viễn.

Tôi khinh thường Tạ Văn Viễn từ tận đáy lòng.

Trợ lý của mẹ tôi đã trà trộn vào hiện trường.

Trợ lý nói rằng hiện tại bà cụ Tạ đã đến, tạm thời chưa thể phân định đúng sai, bảo chúng tôi nghỉ ngơi ở phòng trang điểm trước.

Trong phòng trang điểm có bánh kẹo, tôi và mẹ ngồi trên ghế sofa.

Vừa ăn hạt dưa vừa mắng Tạ Văn Viễn.

Phụ nữ trong xã hội này, chỉ cần yếu đuối một chút, sẽ bị đàn ông ăn tươi nuốt sống.

Tôi và mẹ lăn lộn trên thương trường nhiều năm, đương nhiên hiểu rõ đạo lý này.

Vì vậy, tính tình chúng tôi đều rất thẳng thắn, khi cần thiết giọng nói cũng rất lớn.

Chúng tôi biết cửa phòng trang điểm có người của Tạ thị đang nghe lén, cố tình mắng to hơn.

Mẹ tôi xuất thân từ tầng lớp bình dân, kỹ năng mắng chửi càng thêm thâm hậu.

Bà hét lên những lời lẽ cay nghiệt, đủ kiểu, mắng chửi cả tổ tông nhà họ Tạ từ trong mồ ra.

Tôi ở bên cạnh thêm dầu vào lửa, mắng chửi suốt nửa tiếng, mới nghe thấy tiếng người bên ngoài không chịu nổi nữa đập phá đồ đạc bỏ đi.

Mẹ tôi thong thả uống một ngụm trà, giọng điệu mỉa mai:

"Không ngờ lại chịu đựng không nổi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/am-muu-hon-nhan/chuong-2.html.]

"Biết không chịu nổi thì đừng có dẫn con nhỏ đó đến hôn lễ chứ, đây chẳng phải là tự chuốc lấy nhục sao!"

Tôi cười xoay xoay chiếc nhẫn trên tay:

"Bọn họ đúng là khốn nạn, nghe nói nhà họ Tạ toàn là loại người như vậy, càng mắng càng nghe lời."

Mẹ tôi hoàn toàn đồng ý, gật đầu tán thành lời nhận xét của tôi.

Nửa tiếng nữa trôi qua, vẫn không ai đến.

Anan

Tôi biết đây là nhà họ Tạ không muốn mất mặt.

Họ không muốn hạ thấp thân phận "cao quý" của mình để cầu xin một kẻ "nhà giàu mới nổi" xuất thân thấp kém.

Tiếng tin nhắn vang lên, tôi cầm điện thoại lên.

Là bà cụ Tạ nhắn tin, bảo tôi nể mặt bà, tha thứ cho Tạ Văn Viễn, đến tham dự hôn lễ.

Tôi lập tức cười lạnh thành tiếng.

Mặt mũi của bà?

Mặt mũi của bà chẳng khác gì cục cứt!

Không muốn đến xin lỗi tôi phải không? Vậy thì chúng ta cứ cứng rắn đến cùng!

Tôi nhìn đồng hồ, dứt khoát gọi điện cho Tạ Văn Viễn.

Điện thoại được kết nối, nghe thấy giọng nói ở đầu dây bên kia, tôi biết Tạ Văn Viễn đã bật loa ngoài.

Chưa đợi Tạ Văn Viễn lên tiếng, tôi đã nói:

"Tạ Văn Viễn, tôi cho anh 5 phút, cái đồ khốn nạn nhà anh dẫn theo con nhỏ anh bao nuôi đến xin lỗi tôi ngay lập tức."

"Nếu không đến, tôi nhớ, gần đây anh đã tìm được một ông lớn tài chính để giúp anh quản lý tài sản phải không?"

"Đừng quên, đại bản doanh của tôi ở nước ngoài, ngành công nghiệp quỹ cũng có tiếng nói đấy."

"Từ giờ trở đi, nếu anh dám đến muộn, tối nay tôi sẽ làm đối thủ của anh."

"Anh bán khống tôi sẽ mua vào, anh mua vào tôi sẽ bán khống, dù sao tôi cũng có nhiều tiền, không sợ thua lỗ."

"Anh đến muộn một phút, tôi sẽ cho anh lỗ 10 triệu, tôi nói được làm được."

Nói xong, tôi mặc kệ tiếng la hét ở đầu dây bên kia, trực tiếp cúp máy.

Ba phút sau, bên ngoài phòng trang điểm vang lên tiếng bước chân vội vã, cửa bị đẩy mạnh ra, là Tạ Văn Viễn và Tạ Viện Viện.

Tôi vắt chéo chân ngồi trên ghế sofa, nhìn Tạ Văn Viễn miễn cưỡng bước tới.

Chờ đến khi anh ta cúi đầu xuống, tôi mới nhìn sang Tạ Viện Viện.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta xanh xanh đỏ đỏ, như thể vừa mở xưởng nhuộm.

Loading...