Âm Hôn Đổi Mạng - Chương 14

Cập nhật lúc: 2024-07-03 12:02:55
Lượt xem: 692

Đợi đến khi tôi tỉnh lại thì đã là buổi sáng rồi.

Mặt trời sớm tinh mơ vẫn còn chưa có độ nóng gì mấy, thông qua tấm kiếng chiếu vào giường, có một mùi hương khoan khoái nhẹ nhàng lướt qua.

Căn phòng của tôi rất rộng rãi, chiếc giường to trải tấm drap màu hồng phía trên, đây là màu tôi thích nhất.

Trên bàn học ở bên cạnh còn có rất nhiều đồ chơi nhồi bông, đều là những thứ mà tôi từng muốn mua.

Ừ, đã từng…

Hình như tôi đã lãng quên thứ gì đó thì phải, tôi cố gắng nhớ lại, chỉ có thể bắt được những mảnh ghép rời rạc.

Càng nghĩ thì đầu càng đau, giọng nói của mẹ truyền đến từ ngoài cửa: “Thi Thi, dậy ăn cơm nè con, không thôi trễ giờ học đó nhen!”

Khuôn mặt dịu dàng của mẹ bỗng chốc xuất hiện trước mắt, sự nghi hoặc cũng đã bị tôi vứt hết ra sau đầu luôn.

Thay bộ đồng phục, tôi vội vàng đeo cặp chuẩn bị đi học.

Trong phòng khách, ba tôi vừa xem tivi vừa ăn cháo, còn không quên trêu tôi ngủ quá giờ, lát hồi bị trễ là cái chắc.

Tôi nhào vào lòng ba tôi nũng nịu, ba tôi hết cách liền đồng ý chút nữa sẽ đưa tôi đi học, mẹ tôi thì ở một bên cũng trêu theo, bảo rằng quả nhiên con gái là người tình kiếp trước của baba, muốn nũng nịu lúc nào cũng được hết.

Vui vẻ cười đùa với ba mẹ một lúc thì bà nội bước vào.

Nhìn thấy dáng vẻ nghịch ngợm của tôi, ăn cơm cũng không chịu ngồi yên, lập tức xót xa quở trách: “Thi Thi à, ngồi ăn đàng hoàng nào con, đi học muộn một chút không sao cả, đừng có ăn gấp quá lại đau bao tử nghe con.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/am-hon-doi-mang/chuong-14.html.]

“Không được đâu nội, con mà đến trễ là thầy sẽ phê bình con đó!”

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD

Tôi lấy cái bánh bao nhét vào miệng, ba tôi đã ăn xong, thế là kéo theo ông đòi đi.

Phía sau chính là giọng nói của nội vang lên: “Nếu như dám phê bình Thi Thi nhà bà, bà sẽ đi tìm thầy con để tính sổ!”

Chớp mắt thời gian qua rất nhanh, tuy là đã lên cấp ba, nhưng lại không có một chút cảm giác căng thẳng nào, tôi cùng bạn học cười đùa bước ra cổng trường, thì nhìn thấy một chiếc xe mô tô màu đen đang đậu bên đường.

Bạn học huých nhẹ vào tay tôi: “Này, Lương Thi Thi, bạn trai bà tới rồi kìa~”

Mặt tôi ửng đỏ, có một thanh niên đang ngồi trên chiếc mô tô, từ trên xuống dưới đều màu đen, chiếc quần bò ôm lấy đôi chân thon dài thẳng tắp chống lấy chiếc xe, gỡ nón bảo hiểm xuống, chính là một khuôn mặt rất điển trai.

Lương Chiêu đưa tay bảo tôi ngồi lên yên sau, đưa tôi về nhà nhưng anh lại không đi, rồi anh nói với tôi hôm nay là sinh nhật của tôi, muốn tạo bất ngờ cho tôi.

Ba mẹ đang hát mừng sinh nhật, trong tay bà nội cầm một chiếc bánh kem đi tới.

“Thi Thi, cầu nguyện đi con.”

Mọi người nhìn tôi chờ đợi, mong tôi mau chóng thổi nến, tôi lại cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lại nói không ra nó là gì.

Dưới sự cổ vũ của nội, khi tôi sắp thổi nến thì nghe thấy có người đang gọi tôi.

Âm thanh đó không lớn, hình như truyền đến từ phía xa, tôi nhớ ra rồi, trước đó tôi cũng từng nghe qua, tôi cứ tưởng chỉ là ảo giác mà thôi.

Nhưng bây giờ âm thanh càng lớn càng dồn dập hơn.

Bình luận

0 bình luận

    Loading...