Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ÂM ÂM - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-10-12 00:07:22
Lượt xem: 1,552

Tôi nhanh chóng né tránh anh, lùi lại một bước.  

 

Những giọt nước mắt to lớn không ngừng rơi xuống đất, loang thành vết nước sẫm màu.  

 

"Phí Sâm, tôi sẽ giúp cậu chuyện này."  

 

"Nhưng từ giờ trở đi, chúng ta coi như không còn nợ nần gì nhau."  

 

"Từ giờ đừng liên lạc với tôi nữa."  

 

Cảm xúc dâng trào lên đến đỉnh điểm, tôi không ngoái đầu lại mà bước nhanh ra ngoài.  

 

Đi được nửa đường, tôi mới nhớ ra mình quên lấy túi.  

 

Tôi kéo lê thân thể mệt mỏi quay lại, nhưng nghe thấy giọng nói không hài lòng của Tô Miểu Miểu.  

 

"Anh nói đi, có phải là anh vẫn lưu luyến Tống Hiến Âm không?"  

 

Phí Sâm thở dài bất lực.  

 

"Cô ấy chỉ là con gái của người giúp việc nhà tôi, tôi có thể có tình cảm gì với cô ấy chứ. Chẳng qua là học cùng nhau từ nhỏ, nên tình cảm có sâu hơn so với bạn bè bình thường."  

 

"Giữa nam và nữ không bao giờ có tình bạn thuần khiết, huống chi cô ấy còn thầm yêu anh."  

 

Tôi nghe mà như nghẹt thở, tim đau nhói.  

 

Hóa ra anh ta còn chia sẻ chuyện này với người khác.  

 

Tô Miểu Miểu lại bắt đầu khóc.  

 

"Được rồi, vậy anh nói phải làm sao?"  

 

"Lần trước tôi đã nói rồi mà! Anh bảo cô ấy đi tìm một người con trai khác để yêu, khiến cô ấy tránh xa anh. Nếu cô ấy tỏ tình với người khác, tôi sẽ tin rằng giữa hai người không có gì cả."  

 

"Tôi đã bảo cô ấy rồi."  

 

"Thật chứ?"  

 

"Thật mà, thôi nào, tiểu tổ tông của tôi, đừng làm loạn nữa."  

 

Tôi không có can đảm nghe thêm nữa, bước chân như vô thức đi ra ngoài.  

 

Giờ tôi chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành việc này, sau đó cắt đứt hoàn toàn với Phí Sâm.  

 

Thế là, tôi ra khỏi cổng trường và gọi taxi đến thẳng phòng bi-a trên phố quán bar.  

 

Tiếng ồn ào, mùi khói thuốc cay nồng.  

 

Cơn cảm lạnh dường như càng nặng thêm.  

 

Cơn choáng váng không báo trước xuất hiện, tôi bước loạng choạng, suýt nữa ngã.  

 

"Mỹ nữ, không sao chứ?"  

 

Một tên tóc vàng cười tiến lại gần, cặp mắt gian xảo.  

 

Tôi vịn vào mép bàn, khó chịu nhíu mày.  

 

"Không sao."  

 

"Tôi đến đây để tìm người."  

 

Tên tóc vàng cười nhăn nhở bám theo.  

 

"Tìm ai?"  

 

"Bạn trai à?"  

 

"Tìm bạn trai có gì vui, để anh chơi với em."  

 

Tôi dùng sức đẩy hắn ra, tim đập thình thịch.  

 

"Tránh ra, đừng chạm vào tôi."  

 

"Ui chà, làm gì mà giả bộ trong sáng thế... Á!"  

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/am-am-tekc/chuong-3.html.]

Tên tóc vàng bị ai đó đá bay xuống đất, ôm bụng co quắp lại thành một đống.  

 

Tôi từ từ ngẩng đầu lên.  

 

Từ Châu Dã với đôi mắt đen như màn đêm, mang đến cảm giác áp lực vô hình.  

 

Đôi mắt phượng dài, tròng trắng nhiều hơn ở phần dưới.  

 

Một vẻ đẹp đầy tính công kích.  

 

Từ Châu Dã vung tay phủi bụi, ngước mắt nhìn tôi.  

 

Khí chất hung hãn giữa đôi mày anh vẫn chưa tan biến, giống như một con sói dữ rình rập trên thảo nguyên.  

 

"Cậu tìm tôi?"  

 

Tôi gật đầu, mắt hầu như không mở nổi.  

 

Đầu óc tôi sốt đến mê man.  

 

Tôi chỉ nhớ lờ mờ rằng mình đến đây để tỏ tình.  

 

Từ Châu Dã dụi điếu thuốc, tiến lại gần tôi.  

 

Anh híp mắt, giọng nói lạnh lùng.  

 

"Có chuyện gì?"  

 

Tôi đờ đẫn vài giây, vẫy tay gọi anh, nói nhỏ:  

 

"Anh cúi xuống một chút."  

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

"Một chút thôi, cảm ơn."  

 

Anh quá cao, ngước lên nhìn anh thật mệt mỏi.  

 

Tôi cảm thấy trước mắt mình như có hai bóng dáng chồng lên nhau.  

 

Xung quanh mọi người đều hít vào một hơi lạnh, nhìn tôi bằng ánh mắt như đang xem một kẻ điên.  

 

"Buồn cười c.h.ế.t mất, cô gái này là ai mà dám ra lệnh cho Từ Châu Dã."  

 

"Ông trùm sao có thể nghe lời một cô gái chứ."  

 

"Trông cô ta không được thông minh cho lắm, không phải bị ngốc đấy chứ…"  

 

Tôi còn chưa hiểu được ý trong lời nói của họ thì tiếng bàn tán bỗng dưng im bặt.  

 

Từ Châu Dã ngoan ngoãn quỳ một gối xuống, giọng trầm hỏi: "Được rồi chứ?"  

 

Không khí im lặng trong một giây, rồi sau đó tiếng hô kinh ngạc vang lên từ khắp nơi.  

 

Nhưng tôi không còn tâm trí để suy nghĩ về phản ứng của họ nữa.  

 

Toàn thân tôi đang bốc hỏa, hơi thở cũng trở nên khó khăn.  

 

Tôi cố gắng vỗ đầu mình, nói một cách khó khăn:  

 

"Từ Châu Dã, tôi thích anh."  

 

"Chúng ta yêu nhau đi."  

 

"Đây là thư tình tôi viết cho anh, hy vọng anh nhận lấy."  

 

Tôi loạng choạng lấy ra một phong thư màu hồng từ trong túi, chậm rãi đưa cho anh.  

 

Từ Châu Dã lạnh lùng nhận lấy, mở ra.  

 

Ngay giây tiếp theo, anh đứng lên, chậm rãi ngước mắt nhìn tôi.  

 

"Cậu bạn này."  

 

"Cậu có thể giải thích cho tôi, tại sao trong thư tình gửi cho tôi lại có tên của người khác không?"  

 

"Phí Sâm, là ai vậy?"  

 

Chết tiệt, tôi quên sửa tên.  

Loading...