Chạm để tắt
Chạm để tắt

ẢI TÌNH ÁI NGƯỜI - Chương 9 - H (Hoàn)

Cập nhật lúc: 2024-08-02 14:50:41
Lượt xem: 273

 

9.

 

Nhà tôi không có ai, bố mẹ tôi đều đi Đức, Giang Nguyên cũng biết điều này.

 

Vì vậy, khi anh từ trên xe bước xuống, theo tôi đến tận cửa nhà, cả bóng đen che phủ đầu tôi khiến tôi không khỏi run rẩy, tôi không ngốc, có thể đoán được chuyện gì sẽ xảy ra, “Sao anh không đi về?”

 

Giang Nguyên khẽ cười, tiếng cười lan tỏa trong đêm nghe thật quyến rũ, “Chị, mở cửa đi, run cái gì?”

 

Nói xong, tay anh mập mờ khẽ luồn từ eo tôi, giữ lấy cổ tay tôi để mở khóa vân tay.

 

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

Tiếng mở khóa kêu lên, Giang Nguyên không chút do dự đẩy tôi vào nhà, môi mỏng chạm vào cổ tôi, nghe có vẻ hơi hung dữ, “Có sợ cũng vô ích.”

 

Ngón tay thon dài của anh rõ ràng là rất lạnh, nhưng từ dưới tà áo tôi len vào lại như đang châm  lửa khắp nơi, khiến toàn tôi như đang cháy rực.

 

“Giang… Nguyên…” Giọng tôi khàn khàn, run rẩy, là do anh ấy vừa đẩy mạnh.

 

“Suỵt, đừng gọi.” Giang Nguyên khẽ cắn vào tai tôi, như đang kìm nén điều gì.

 

Tôi không chịu nổi nữa, chỉ có thể ôm lấy cổ anh, vừa rên rỉ vừa khóc.

 

Giằng co đến tận nửa đêm tôi mới nhận ra, Giang Nguyên đang trả thù tôi, trả thù việc tôi nhát gan chạy trốn năm xưa.

 

Cuối cùng anh thở hổn hển, rúc vào cổ tôi, “Chu Cẩm, không được chạy nữa.”

 

Được.

 

Khi tôi tỉnh dậy, Giang Nguyên vẫn đang vùi đầu vào gối ngủ say.

 

Làm sao anh ấy có thể đẹp đến vậy nhỉ, ánh nắng như phủ lên anh một lớp ánh bạc, trắng sáng long lanh.

 

Tôi không dám thở mạnh, sợ làm phiền giấc ngủ của mỹ nam. Đang mải mê đếm từng sợi lông mi của anh, dưới lầu vang lên tiếng mở cửa cùng tiếng nói chuyện của bố mẹ tôi.

 

Tôi giật mình, sợ đến mức tim đập thình thịch, nắm lấy tay anh, khẽ lay, “Giang Nguyên! Dậy đi! Bố mẹ em về rồi!”

 

Vừa lo vừa sợ, tôi nói bằng giọng gió.

 

Giang Nguyên khẽ run mi, mở mắt, đáng yêu nhìn tôi, “Em sợ gì? Anh không thể gặp người khác được sao?”

 

Tôi chỉ vào vết đỏ trên xương quai xanh của anh, tay run run hỏi, “Anh như thế này còn định đi gặp ai?”

 

Anh nhìn xuống theo ngón tay tôi chỉ, lông mày khẽ nhướng lên, mỉm cười hơi xấu xa, “Đó cũng là vấn đề của em đấy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ai-tinh-ai-nguoi/chuong-9-h-hoan.html.]

 

Nói rồi anh tự nhiên kéo chăn ra, đứng dưới ánh nắng mặc quần áo.

 

Nhìn như thể tôi đang đi lên đỉnh núi Olympus và gặp phải một vị thần thánh vậy.

 

Không kịp ngắm nhìn nữa, tôi cũng vội vàng mặc quần áo vào.

 

Vừa kéo xong váy, cửa đã bị gõ, “Ra đây Chu Cẩm, đừng giả chết, đưa người ra đây.”

 

Thật lòng, nếu không phải giày của Giang Nguyên ở cửa, nếu không phải mẹ đang tôi rất khó chịu, phản ứng đầu tiên của tôi chắc chắn là đẩy Giang Nguyên vào tủ quần áo.

 

Quay đầu nhìn Giang Nguyên, dáng người anh cẩu thả, cấm dục lãnh đạm, dưới cằm còn có một vết đỏ.

 

Tôi lấy một miếng băng cá nhân từ đầu giường, bước qua dán cho anh, Giang Nguyên chạm vào cằm rồi sau đó mới chậm chạp nói: “Á, móng tay thật sắc.”

 

Không đau thì đừng làm quá.

 

Tôi khúm núm đi xuống lầu, thấy bố mẹ ngồi trên ghế sofa, trông thì lười biếng nhưng lại có chút nghiêm túc, giống như vị quan lại thời xưa tra hỏi tên nô lệ có trộm đồ hay không.

 

Tôi không trộm!

 

Vô thức liếc nhìn Giang Nguyên bên cạnh, không hiểu sao anh ấy lại nhìn có vẻ thoải mái hơn tôi.

 

Tôi nắm tay áo Giang Nguyên, nhỏ giọng mở lời, “Bố, mẹ, sao bố mẹ về sớm vậy?”

 

“Mày sợ cái gì? Ngồi đi, bố mẹ có ăn thịt mày đâu?” Mẹ tôi nghiêng người cầm tách trà nhấp một ngụm, nhìn tôi với ánh mắt mỉa mai.

 

Giang Nguyên kéo tôi ngồi xuống, nhìn bố mẹ tôi, “Thưa hai bác, cháu thích Tiểu Cẩm đã lâu.”

 

“Ừ, nhìn ra rồi, chỉ có con gái tôi không nhận ra, anh phải chịu đựng rồi.” Mẹ tôi thu liễm lại, trông dịu dàng hơn một chút.

 

Bố tôi ngồi thẳng dậy từ ghế sofa, “Chỉ là gọi hai đứa xuống gặp mặt thôi, đừng căng thẳng, chúng tôi hiểu con gái mình, nếu không gọi, có thể sẽ kéo anh trốn mãi trong đó.”

 

“Tính cách nó không tốt lắm, có thể do chúng tôi cưng chiều hoặc bỏ qua mà có chút kỳ lạ, nếu sau này hai đứa không vui, có thể gọi cho tôi, tôi sẽ đưa nó về.”

 

Lời này giống như để cảnh cáo.

 

“Bác yên tâm, cháu có gọi điện cho bác thì chắc chắn cũng là để hỏi cách làm Tiểu Cẩm vui.” Giang Nguyên khẽ nắn tay tôi, bắt đầu nói dối.

 

Chỗ nào có thể làm tôi thoải mái, anh ấy không phải là người nắm rõ nhất sao.

 

[Hoàn toàn văn]

 

Loading...