Chạm để tắt
Chạm để tắt

Ai Là Hung Thủ? - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-08-14 09:34:05
Lượt xem: 125

 

Quan San Nguyệt lắc đầu với tần suất kỳ lạ.

"Ma quỷ không phải là Lôi Phong, đừng nghĩ ma quỷ đơn giản như vậy." Quan San Nguyệt nói.

"Cô ấy muốn gặp các anh, nhất định cũng có mục đích của cô ấy."

"Tiếp theo..." Quan San Nguyệt nhìn chúng tôi: "Tôi sẽ gọi hồn để Tiểu Do ra gặp các anh."

"Cô ấy muốn các anh làm gì, các anh cứ làm theo." Quan San Nguyệt nói xong, dừng lại một chút.

"Đã từng chơi trò chơi suy luận chưa?

Có lẽ, cũng gần giống như vậy..." Cô ấy cúi mắt xuống, nói tiếp.

"Nói trắng ra, điều chúng ta sắp làm chính là hỏi quỷ thần."

"Vì vậy, mong mọi người nhớ kỹ. Hỏi quỷ thần, có ba điều cấm kỵ, không được hỏi về tuổi thọ, không được hỏi về nhân duyên." Cô ta dặn dò chúng tôi.

Cô ta đã dặn dò xong.

"Đây mới là hai điều, còn một điều nữa là gì?" Gia Đông vẫn ngông cuồng như vậy, ngắt lời cô ra.

"Tôi không biết."

"Hả?"

"Hỏi quỷ thần, có ba điều cấm kỵ."

"Nhưng không ai biết điều cấm kỵ thứ ba là gì, tôi chỉ biết những người hỏi câu hỏi đó, đều đã chết." Quan San Nguyệt nói.

"Tai nạn, g.i.ế.c người, thậm chí là bị xử b.ắ.n vì tội hình sự.

Cái c.h.ế.t hợp lý nhất, lại đến từ tay quỷ thần. Đó chính là hậu quả của việc hỏi ra câu hỏi thứ ba.

Vì vậy, lát nữa mọi người ăn nói cẩn thận, đừng hại c.h.ế.t người khác."

Quan San Nguyệt nói xong liếc nhìn Gia Đông.

A Kiên dùng răng cạy nắp chai bia, im lặng uống.

"Nói nhiều chuyện vô bổ vậy làm gì, khi nào thì chúng ta mới được gặp cô ấy?" Hắn ta nói.

Tôi nhìn thấy Quan San Nguyệt mỉm cười.

Trong đôi mắt ấy, đột nhiên hiện lên một tia sáng.

Cô ta nói: "Bây giờ."

 

20

Chúng tôi cắn ngón tay của mình.

Tôi là người cuối cùng cắn ngón tay, nhỏ m.á.u vào một chiếc chân nến.

Đây là bước bắt buộc của nghi lễ, phải có m.á.u của nhiều người quen mới có thể chỉ đường cho cô ấy đến.

Lúc này tôi mới hiểu tại sao lớp trưởng lại nhất quyết không cho chúng tôi rời đi.

Ngọn nến được thắp sáng.

Quan San Nguyệt nhắm mắt lại, bấm một loại bùa chú bằng tay.

Mấy người đàn ông chúng tôi mút ngón tay, đồng loạt nhìn cô ta.

Rất lâu sau, tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng nước chảy ở tầng dưới.

Quan San Nguyệt lên tiếng: "Cô ấy đến rồi."

Chúng tôi nhìn quanh, chẳng có gì cả.

"Ở đâu?"

"Sau lưng tôi."

Quan San Nguyệt vẫn nhắm chặt mắt.

Trên mặt cô ta không có biểu cảm gì, như thể đang kết nối với một thế giới khác: "Bây giờ, các anh có thể hỏi rồi đấy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ai-la-hung-thu/chuong-9.html.]

 

21

"Cái kia, tôi hỏi chút... có phải là Tiểu Do không?" Gia Đông là người đầu tiên lên tiếng.

Im lặng kéo dài.

"Đúng vậy." Lần này, giọng nói của Quan San Nguyệt không hề có ngữ điệu, như thể đã mất đi tất cả sức sống.

"Cậu, cậu còn sống không?"

"Không."

"Cái này... sao trông giống như đang diễn kịch thế nhỉ?"

Gia Đông đưa tay muốn chạm vào Quan San Nguyệt nhưng bị lớp trưởng chộp lấy tay, Gia Đông lập tức thấy đau đớn.

"Bây giờ mày không muốn nói chuyện thì có thể cút." Lớp trưởng hung dữ nhìn cậu ta: "Bơi về nhà xem có ai quản sống c.h.ế.t của mày không!"

Gia Đông ôm tay, không dám hó hé nữa.

Tôi ngồi đó nhìn bọn họ.

Tôi không biết bọn họ rốt cuộc muốn làm gì, sao lại lợi dụng danh nghĩa của Tiểu Do làm ra màn kịch này.

Có thể nhịn đến lúc này, đã là giới hạn của tôi rồi.

 

22

Thực ra, muốn vạch trần bọn họ rất đơn giản.

Có quá nhiều bí mật mà chỉ có tôi và cô ấy biết.

"Tiểu Do."

Ánh mắt tôi lướt qua Quan San Nguyệt, nhìn vào khoảng không dưới ánh đèn sau lưng cô ta.

"Chiều ngày 2 tháng 7 năm 2004, em ngồi trong hành lang."

"Đúng vậy."

"Lúc đó em đang ăn uống, đúng không?"

"Không phải."

Tôi sững sờ: "Em đang nghe nhạc?”

"Không phải."

"Em đang… tự tử."

"Đúng vậy."

"Trên cổ tay em, có tổng cộng ba vết cắt."

"Không phải."

"Năm vết."

"Đúng vậy."

Ngón tay tôi giật giật một cách vô thức.

Không... không đúng, Tiểu Do đã kể cho chúng tôi nghe về cuộc sống của cô ấy. Những chi tiết này ai cũng có thể biết được.

"Sáng ngày 7 tháng 7 năm 2004. Em đến trường tìm anh."

"Đúng vậy."

"Em nói cảm ơn với anh."

"Đúng vậy."

"Em bảo anh trả thù bọn họ, bảo anh cố tình học hành sa sút."

"Không phải."

"Em bảo anh hôn em." 

 

Loading...