Chạm để tắt
Chạm để tắt

Ai Là Hung Thủ? - Chương 12

Cập nhật lúc: 2024-08-14 09:35:10
Lượt xem: 206

 Chương 11

Rất lâu sau, cuối cùng cô ta cũng lên tiếng, nhưng lại là một thông tin khiến tất cả chúng tôi đều kinh hãi.

"Năm 2004, có một cô gái." Cô ta nói.

"Cô ấy bị người ta đánh vào đầu, đánh chết.

Nhưng mà, sau ngần ấy năm. Cô gái này không thể siêu thoát.

Bởi vì, kẻ g.i.ế.c cô ấy vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

Bởi vì, kẻ g.i.ế.c cô ấy cho đến ngày hôm nay vẫn chưa phải chịu bất kỳ hình phạt nào."

 

26

Tất cả mọi người đều sững sờ.

"Ý gì đây... sao tự dưng lại xuất hiện thêm một cô gái..."

Gia Đông vừa mở miệng, đã bị A Kiên ngắt lời.

"Câm miệng!"

Mảnh chai rượu vỡ vụn, bia chảy lênh láng trên sàn nhà.

Tôi mở to mắt, đầu óc ong ong toàn là những lời cô ta nói.

"Cô gái mà cô nói, là chính bản thân cô sao?" A Kiên nói.

"Đúng vậy."

"Hung thủ là cậu bạn cùng bàn của Lục Vũ?" A Kiên nhìn vào khoảng không đó.

"..."

"Không phải."

Một ngọn đèn đường ở tầng dưới chập chờn tia lửa.

"Kẻ đã g.i.ế.c cô cho đến nay vẫn chưa bị bắt?" Tôi tiếp lời Kiên.

"Đúng vậy."

"Kẻ đã g.i.ế.c cô..."

Tôi ngẩng đầu lên.

Cho đến bây giờ, tôi dường như đã hiểu tại sao Tiểu Do lại sắp xếp buổi họp mặt tối nay.

"Kẻ đã g.i.ế.c cô, ngay trong số những người có mặt ở đây tối nay?"

"..."

"Đúng vậy."

Ngọn đèn đường ở tầng dưới, tia lửa lóe lên càng lúc càng dữ dội.

Có người đang cười, là Kiên.

Hắn ta siết chặt nắm đấm, ánh mắt ngấn lệ.

Nhưng tôi nhìn hắn ta, lại không phân biệt được đó có phải là hắn ta đang diễn kịch hay không.

 

27

Mọi người đều nhìn nhau.

Lớp trưởng, Gia Đông, Kiên. Và cả tôi.

Gia Đông là người đầu tiên không ngồi yên được: "Đùa cái gì vậy? Xã hội pháp quyền mà bảo chúng ta g.i.ế.c người?"

"Nó ra đi khi còn nhỏ như vậy, muốn báo thù thì có gì là lạ?" A Kiên nói.

"Chúng ta đều không còn trẻ nữa! Mày không cần công việc nữa à? Không cần tương lai nữa à?"

"Chúng ta là bạn của Tiểu Do." A Kiên trả lời cậu ta.

Gia Đông cũng không chịu thua: "Nó đã c.h.ế.t rồi, người c.h.ế.t thì làm gì có bạn bè."

"Mày nói cái quái gì thế!" A Kiên sải một bước dài, túm lấy cổ áo Gia Đông.

Hắn ta giơ cao nắm đấm, nhưng cuối cùng vẫn không giáng xuống.

Gia Đông chỉ cười lạnh: "Đánh đi, mày chỉ là một thằng bán barbecue thôi, bồi thường nổi thì mày đánh."

Gia Đông đẩy A Kiên ra, chỉnh lại cổ áo, dùng tay vuốt tóc.

Ngay sau đó, cậu ta chỉ vào Kiên: "A Kiên, mày chính là một tên khúm núm nịnh nọt, mày biết không hả, ngay cả người c.h.ế.t mày cũng nịnh nọt.

Nhưng không có nghĩa là người khác phải cùng mày nịnh nọt!"

"Chúng ta chưa chắc đã phải tự tay g.i.ế.c người." Tôi ngồi trong góc, lạnh lùng nói.

Bọn họ đều nhìn sang.

Tôi nhìn thẳng vào mắt họ, dò xét họ” "Hỏi quỷ thần, có ba điều cấm kỵ.

Không được hỏi về tuổi thọ, không được hỏi về nhân duyên." Tôi lặp lại lời cảnh báo của Quan San Nguyệt.

"Câu hỏi thứ ba là gì, không ai biết. Nhưng những người hỏi ra câu hỏi thứ ba, đều đã chết. Tai nạn, án mạng, thậm chí là vì phạm tội mà bị xử bắn." Tôi nói.

"Điều Tiểu Do muốn chúng ta làm rất đơn giản. Chúng ta chỉ cần tìm ra hung thủ, sau đó ép hung thủ hỏi ra câu hỏi thứ ba đó.

Như vậy, hung thủ sẽ c.h.ế.t trong tay Tiểu Do. Pháp luật, cảnh sát, không ai có thể bắt được chúng ta."

Quan San Nguyệt vẫn nhắm chặt mắt, kết nối với thế giới kia.

"Đúng vậy." Trong im lặng, cô ta nói.

"Không ai biết câu hỏi thứ ba là gì, chúng ta làm sao ép..." A Kiên nghi ngờ.

"Ma quỷ sẽ không nói dối." Lớp trưởng ngồi trên ghế, có chút chán nản: "Cô ấy dám nói như vậy, vậy thì tối nay nhất định sẽ có người hỏi ra câu hỏi thứ ba."

"Mẹ kiếp, mẹ kiếp!" Lúc này, lớp trưởng đá mạnh vào bàn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ai-la-hung-thu/chuong-12.html.]

"Mày căng thẳng vậy làm gì?" A Kiên lập tức sinh nghi.

Lớp trưởng sững người.

"Hay là nói, mày đang sợ cái gì?" A Kiên dồn ép.

"Chờ chút..." Thấy chúng tôi đều nhìn cậu ta chằm chằm, lớp trưởng luống cuống. "Tao không phải sợ! Tao là lo lắng có người c.h.ế.t ở đây, chúng ta không thoát khỏi liên quan!

Mẹ kiếp, tao đã nợ một đống rồi, còn thêm một bãi cứt nữa, tao lau thế nào đây, lau sao cho hết?

 Chương 12

Hơn nữa, nếu tao là hung thủ, tự tao chán sống rồi nên tự sắp xếp cái trò này sao? Dùng não chút được không?”

Tôi vẫn luôn im lặng quan sát.

"Gia Đông, mày đừng có nhìn tao, giờ mày mới biết im lặng à? Không phải mày mách lẻo là giỏi nhất sao?"

Lớp trưởng nóng nảy, vậy mà lại gọi biệt danh của Gia Đông, vạch trần chuyện cũ của cậu ta.

Dường như điều đó đã khơi dậy ký ức của Gia Đông, cậu ta nhịn cười.

"Tôi chẳng có gì để nói, làm đám tang cũng cần tiền, ai có nhu cầu thì tranh thủ lúc còn sống tìm tôi đi... Nhưng mà lớp trưởng à, cậu điều tra lý lịch của tôi không qua được đâu, thật sự có đám tang, cậu phải tự lo tiền đấy."

Gia Đông nhìn cậu ta với vẻ khinh thường.

"Mẹ kiếp!"

Lớp trưởng tức giận đập chai rượu, định xông lên đánh cậu ta nhưng thấy tôi và A Kiên đều không có ý định ngăn cản bèn lúng túng dừng lại.

Cuối cùng chỉ có thể chỉ tay vào Gia Đông rồi ngồi xuống.

Tôi gõ nhẹ ngón tay lên bàn.

"Tiểu Do chưa bao giờ thích làm khó người khác." Tôi nói.

Họ nhìn sang tôi.

"Điều cô ấy muốn chúng ta làm, nhất định là điều gì đó đơn giản."

Tôi ngẩng đầu lên, lần lượt nhìn vào mắt từng người một, quan sát họ.

"Chúng ta lần lượt đi hỏi, hỏi xem mình có phải là hung thủ hay không. Nếu là hung thủ, cô ấy sẽ trả lời đúng, không phải là hung thủ, cô ấy sẽ phủ nhận. Một vòng như vậy, chúng ta sẽ biết nên g.i.ế.c ai."

Đúng vậy.

Sau ngần ấy năm, tôi chưa bao giờ cảm thấy hưng phấn như vậy.

Cuối cùng tôi cũng có thể tự tay kết liễu tên hung thủ đó.

Trong ánh mắt của bọn họ, có sự lảng tránh, có sự nghi ngờ, cũng có sự kiên định.

Nhưng đúng lúc này.

"Xin lỗi." Giọng nói của Quan San Nguyệt vang lên.

 

28

Tôi sững người quay đầu lại.

"Cảnh giới âm dương sắp mở, vong hồn cần phải đi đường vòng." Cô ta lắc đầu, giọng nói hoàn toàn trở lại như lúc ban đầu.

Như thể, đã ngắt kết nối.

"Người của âm phủ đang ở rất gần trường học rồi, cô ấy phải trốn đi. Bây giờ mọi người không được nói ra tên của cô ấy, cô ấy cũng không thể trả lời câu hỏi của mọi người."

Tôi ngây người nhìn cô ta, chán nản dựa lưng vào ghế.

Rõ ràng, chỉ còn một chút nữa thôi.

"Khi nào cô ấy mới quay lại?" Tôi hỏi.

"Cô ấy sẽ quay lại." Quan San Nguyệt chỉ nói như vậy.

 

29

A Kiên hút thuốc ở hành lang, nhìn dòng nước ở dưới lầu.

Tôi đi tới, lấy bình rượu trong túi ra. Lúc này mới phát hiện ra lúc đến bị ướt mưa, túi quần ướt sũng, ngay cả điện thoại cũng không bật lên được.

A Kiên đưa cho tôi một điếu thuốc.

"Tôi không biết hút." Tôi lắc đầu.

"Học sinh ngoan." Hắn ta cười.

Hắn ta có phải là hung thủ hay không, tôi không thể nào phán đoán được.

Nhưng mà, nếu thật sự là hung thủ, làm sao có thể hỏi ra những câu hỏi hèn mọn như vậy chứ?

Chúng tôi dựa vào lan can, hắn ta hút thuốc, tôi uống rượu.

Mưa như trút nước, mực nước càng lúc càng dâng cao.

Cũng không biết người của âm phủ có thật sự giống như trong truyền thuyết hay không, cầm một chiếc ô giấy cao gầy, cứ như vậy mà đi trên mặt nước.

"Trước kia, không hiểu chuyện." A Kiên nói. "Xin lỗi."

"..." Tôi sờ lên vết bầm tím mới tinh trên mặt do hắn ta đánh, nghẹn ngào: "Chuyện qua rồi."

Tôi dừng lại một chút: "Sao mày lại..."

Tôi thật sự không biết nên mở lời như thế nào.

A Kiên biết tôi muốn hỏi gì.

"Bố mẹ tao bị cách chức, bỏ ra rất nhiều tiền cũng không giữ được chức vụ. Cuối cùng tiền cũng không còn, những người từng bám víu tao cũng giải tán hết, người đi học thì đi học, người đi làm thì đi làm."

"Ngược lại là Gia... Đông, trước kia nó cũng từng bám víu tao, bởi vì bố mẹ nó làm cùng cơ quan với bố mẹ tao.

Sau này bố mẹ nó lên chức, bây giờ sống tốt hơn tao, một tên bán barbecue, rất nhiều.

Thật ra tao cũng coi như là may mắn rồi. Thời đại khác rồi, năm 2004, chỗ nào cũng loạn lạc, tao làm chuyện xấu như vậy mà vẫn được thả ra.

Bây giờ tao mà còn như vậy nữa, không chừng lúc nào đó bị xử b.ắ.n đấy. Sợ là đến cả gọi hồn cũng chẳng có ai mời tao đến."

Loading...