Chạm để tắt
Chạm để tắt

Ai Là Hung Thủ? - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-08-14 09:26:38
Lượt xem: 297

 Chương 1

Trong buổi họp lớp, có người đề nghị chơi một trò chơi suy luận.

"Có một cô gái bị người ta đánh chết, nhưng cô gái không thể siêu thoát. Kẻ g.i.ế.c người chính là một trong số những người có mặt ở đây hôm nay."

Nghe xong, tất cả chúng tôi đều c.h.ế.t lặng.

Bởi vì nhiều năm trước, có một cô gái mà chúng tôi đều rất yêu quý đã c.h.ế.t đúng như vậy.

 

01

Cô ấy là cô gái kỳ lạ nhất mà tôi từng gặp. Lần đầu tiên gặp, cô ấy đang tự tử.

Năm 2004, kỳ nghỉ hè năm nhất đại học, tôi cầm cờ lê trên tay đến nhà cũ để tìm bố tôi đòi tiền.

Ông ta đã nợ tôi tiền cấp dưỡng mấy tháng rồi.

Lúc đó, bố mẹ tôi đã ly hôn từ lâu. Mỗi lần tôi xin tiền, ông ấy đều than nghèo kể khổ hoặc giả vờ mất sóng điện thoại.

Tiền học thì đến hạn phải đóng, nếu không phải bị dồn đến đường cùng thì tôi cũng sẽ không mang theo hung khí đến dọa dẫm ông ta.

Lúc lên cầu thang, tôi nhìn thấy cô ấy.

Cô ấy đang ngồi ngoài hành lang. Cô ấy là con gái riêng của người phụ nữ mà bố tôi mới cưới, là em gái không cùng huyết thống của tôi.

Trong căn phòng trên lầu vang tiếng cười nói ồn ào của người lớn.

Bố tôi và mẹ kế đang tiếp đãi khách khứa đến chúc mừng bố tôi thăng chức.

Cô ấy ngẩng đầu lên, khuôn mặt trắng bệch vì mất máu.

Quầng thâm mắt rất nặng, mái tóc dài xõa xuống vai một cách thiếu sức sống.

Trên cổ tay cô ấy có một vết cắt rất sâu, m.á.u đang tuôn ra từ đó.

Thực ra tôi đã từng nghe những lời đồn đại về cô ấy, mẹ kế đối xử với cô ấy không tốt, từ nhỏ đã đánh đập cô ấy. Thậm chí cô ấy đã từng tự tử ở nhà.

Không ngờ tôi lại tận mắt chứng kiến một cảnh tượng đẫm m.á.u như vậy.

Tôi sững sờ, định lên tiếng gọi người lớn thì bị cô ấy đã ngăn lại.

"Dám xen vào chuyện bao đồng, tôi cho anh một nhát bây giờ." Cô ấy yếu ớt giơ con d.a.o nhỏ trong tay lên cảnh cáo tôi.

Tôi c.h.ế.t lặng, theo bản năng giơ cao cờ lê lên.

Thế là, hai chúng tôi bắt đầu giằng co với nhau.

"Đừng để người lớn biết..." Thấy tôi giơ hung khí, giọng cô ấy dịu xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ai-la-hung-thu/chuong-1.html.]

"Sẽ bị đánh đó..."

Đến nước này rồi mà còn sợ bị đánh, tôi thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của cô gái nhỏ này.

Tôi bước xuống lầu với đôi chân cứng đờ. Cuối cùng tôi cũng lấy hết can đảm quay người chạy ngược trở lại, nghiến răng nghiến lợi đỡ cô ấy dậy.

Cô ấy không đ.â.m tôi, chỉ là chống cự một cách yếu ớt, một tay nắm lấy tóc tôi.

Người lớn trên lầu vẫn đang cụng ly chúc tụng, chẳng ai để ý đến nơi khác.

Hôm đó, tôi như phát điên, tiền chưa đòi được, sao lại vác thêm một mạng người thế này?

Oái oăm thay, hôm đó taxi và xe ôm nhìn thấy chúng tôi như vậy thì nhất quyết không chịu chở.

Sau đó, tôi mặc kệ tất cả, cởi phăng áo ra băng bó sơ sài vết thương trên cổ tay cho cô ấy, cởi trần rồi cõng cô ấy chạy thục mạng trên đường.

Đến khi cõng cô ấy đến bệnh viện, phổi tôi như muốn phát nổ, thở thôi cũng thấy đau rát.

May mắn thay, chúng tôi đã đến kịp lúc.

Cô ấy tỉnh dậy khi đang được xử lý vết thương, còn tôi ngồi xổm bên cạnh gần như kiệt sức.

"Giả làm người tốt."

Cô ấy rất yếu, nhưng đã sớm đoán ra tôi đến đó để làm gì.

"Căn nhà cũng có phần của tôi, cô c.h.ế.t ở đó thì có bán được nữa không?" Tôi cũng bực mình.

"Ghê tởm."

"Tôi cứu cô đó, nói chuyện lịch sự chút được không?" Tôi làu bàu.

"Anh đã thấy người c.h.ế.t nào nói chuyện lịch sự chưa?" Cô ấy hỏi ngược lại tôi.

Tôi sững sờ.

Cô ấy không nói nữa, cúi mí mắt xuống.

Có người đến.

Là bố mẹ tôi nhận được điện thoại từ bệnh viện.

Tôi nhìn thấy cô ấy bị túm tóc, đầu như muốn đứt lìa ra.

"Học cũng không thèm đi học, suốt ngày chỉ biết tìm chết. Chết đi, sao mày không c.h.ế.t quách cho rồi?”

Trong tiếng mắng chửi, mẹ kế theo bản năng muốn giáng một cái tát xuống nhưng hình như cuối cùng cũng nhớ ra đây là nơi công cộng nên bà ta dừng lại.

Tôi nhìn thấy cô ấy nhắm chặt hai mắt, cơ thể run lên bần bật.

Bố tôi đóng vai người hòa giải, khuyên nhủ người mẹ kế cay nghiệt kia.

 

Loading...