Chạm để tắt
Chạm để tắt

Ai Cũng Phải Nói Thật - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-08-15 21:32:03
Lượt xem: 0

“Mẹ ơi, việc con nhập viện chắc đã tốn nhiều tiền lắm nhỉ?” Tôi hỏi thêm một lần nữa.

 

“Không có...”

 

Mẹ nuôi vô thức định phủ nhận, nhưng lại không tự chủ được mà nói: “Thực ra đã tốn không ít tiền, khoảng mấy vạn đồng...”

 

Mẹ nuôi tái mặt, vội vàng bịt miệng và đứng dậy nói: “Mẹ ra ngoài lấy nước.”

 

Khi mẹ nuôi ra ngoài, tôi cầm điện thoại lên mở Weibo.

 

Tin nóng nhất trên bảng tìm kiếm chính là tin tôi nhảy lầu.

 

Dưới bài viết là hàng loạt lời chỉ trích, nói rằng tôi dùng cái c.h.ế.t để PR, không đáng để đồng cảm.

 

Cũng có người nói, tôi thực sự nhảy lầu, có thể không phải chỉ để diễn.

 

Tuy nhiên những người khác đáp lại: “Cô ấy không c.h.ế.t mà?”

 

Vậy thì nếu không chết, trở thành diễn trò?

 

Lúc này tôi thực sự hối hận vì đã không suy nghĩ mà nhảy lầu, nghĩ rằng cái c.h.ế.t sẽ làm rõ quan điểm của mình, cuối cùng lại phải chịu thêm nhiều chỉ trích.

 

Những người không thích bạn sẽ luôn tìm mọi cách để chửi bới, và suy đoán ác ý về bạn.

 

Mà tôi lại vì những người đó mà cố gắng chứng minh bản thân, cuối cùng lại bị trầm cảm đến mức nhảy lầu, thật là bi thảm!

 

Trên thực tế, cuộc đời, hãy sống sao cho không có gì phải hổ thẹn, tại sao phải cố gắng chứng minh bản thân với những người không tin tưởng và suy đoán xấu về mình?

 

Điều tôi nên làm là ôm ấp những người tin tưởng tôi, ủng hộ tôi, yêu thương tôi, và giúp họ có một cuộc sống tốt đẹp.

 

Cảm ơn thần núi đã cứu tôi trở về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ai-cung-phai-noi-that/chuong-2.html.]

 

Sau khi đã c.h.ế.t một lần, tôi cuối cùng đã thức tỉnh.

 

Cửa phòng bệnh đột ngột mở ra, một đám phóng viên xông vào, đứng đầu là bạn thân trong giới của tôi, Trương Điềm.

 

“Cậu không sao chứ, Băng Băng?” Trương Điềm lao về phía tôi, hỏi với vẻ quan tâm, tỏ ra rất thân thiết.

 

Tôi đã biết, chính cô ta đã bán một số thông tin của tôi cho các blogger và chụp lén một số bức ảnh riêng tư, khiến tôi khó mà biện minh.

 

“Băng Băng, cậu không sao, thật là tốt quá!” Trương Điềm nắm tay tôi nói.

 

Các phóng viên phía sau liên tục chụp ảnh, tôi gần đây bị rối loạn lưỡng cực, tâm trạng tôi trở nên rất tồi tệ, tôi rất nhạy cảm với việc bị chụp ảnh, nếu có người chụp, tôi sẽ rất tức giận.

 

Trương Điềm tập hợp nhiều người như vậy có lẽ là muốn tôi nổi cơn thịnh nộ, từ đó PR.

🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳

 

Cuối cùng, khi tôi nổi giận và vô tình va vào cô ta, cô ta đã đến bệnh viện điều trị, rồi trên bảng tìm kiếm hiện lên: “Nữ thần nổi tiếng Thẩm Băng Băng tát Trương Điềm.”

 

Vô số người qua đường chỉ trích tôi là người vô tâm, nói rằng Trương Điềm không rời bỏ tôi khi tôi gặp khó khăn, nhưng tôi lại tát cô ta, coi cô ta như là nơi để xả giận.

 

Khi sự việc đã được thổi phồng đủ, Trương Điềm mới yếu ớt nói: “Băng Băng không...”

 

Cô ta không giải thích thì không sao, mà vừa giải thích lại càng khiến sự việc trở nên nóng hổi hơn.

 

Vì sự thể hiện của cô ta, như thể tôi ép cô ta phải xuất hiện trước công chúng.

 

Vô số người bắt đầu suy đoán, chắc chắn có ông chủ đứng sau tôi buộc Trương Điềm phải đứng ra.

 

Ha ha.

 

Sau sự việc đó, Trương Điềm đã nhận được nhiều sự cảm thông, địa vị của cô ta đã tăng cao, coi như thành công từ vị trí hạng mười tám lên tầm có chút danh tiếng.

 

Giờ đây cô talại muốn dùng chiêu cũ, tôi sẽ không để cô ta đạt được mục đích đâu.

Loading...