Chạm để tắt
Chạm để tắt

AI CŨNG ĐỪNG MONG ĐƯỢC THA THỨ - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-07-15 22:23:10
Lượt xem: 2,663

10

Tôi bình tĩnh thu dọn di vật của Cố Du Như.

 

Trong tủ quần áo của bà treo đầy những chiếc váy đẹp đắt tiền, tất cả đều do ông ngoại cho người đưa đến.

 

Tôi chỉ thấy buồn cười.

 

Một người trái tim đã trống rỗng, dù mỗi ngày ăn cơm bằng vàng…

 

Cũng vẫn nghèo rớt mồng tơi.

 

Thu dọn xong, tôi nhìn con búp bê kỳ lân cũ kỹ bẩn thỉu trên giường.

 

Từng viên t h u ố c ngủ được nhét vào một lỗ nhỏ trên người nó.

 

Nhưng muốn lấy ra, chỉ có có cách m ổ b ụ n g con búp bê ấy.

 

Thứ đã hỏng, không cần giữ lại cũng được.

 

"Tôi chỉ nói lại những gì bà ấy đã dạy tôi mà thôi"

 

"Tôi không sai, không ai có thể trừng phạt tôi."

 

Tôi nắm lấy con búp bê kỳ lân, ném qua song sắt của cửa sổ.

 

11

Tôi lái xe về nhà họ Thẩm.

 

Khi bước vào cửa, Thẩm Tri Ngôn đang ngồi trên ghế sofa xem tài liệu công ty.

 

Tôi xách kéo chiếc vali đựng đầy quần áo của Cố Du Như, bước đến trước mặt ông ta.

 

Thẩm Tri Ngôn ngước mắt nhìn lướt qua tôi, rồi lại nhìn tài liệu, "Về rồi à? Những lần con vượt đèn đỏ cđã bị camera ghi lại."

 

"Cố Du Như t ự s á t rồi."

 

Thẩm Tri Ngôn không ngẩng đầu, "Chuyện này đã xảy ra hơn hai mươi lần, nếu để lộ ra, con biết cổ phiếu sẽ giảm bao nhiêu không?"

 

"Tôi nói, mẹ tôi c  h  ế  t rồi."

 

Thẩm Tri Ngôn lại lật sang một trang khác, "Bố đã cho người xóa sạch những đoạn video con vượt đèn đỏ rồi, lần sau làm việc phải cẩn thận hơn chút."

 

Từng có người nói tôi là một con quỷ không có cảm xúc.

 

Nhưng lúc này đây.

 

Tôi cảm nhận được, trái tim mình đang bị xé toạc, vỡ vụn từng mảnh.

 

Sợi dây căng thẳng từ lâu, đột nhiên đứt ra.

 

Tôi mở chiếc vali, ném về phía Thẩm Tri Ngôn.

 

Những chiếc váy rực rỡ tung bay trong không trung.

 

Có vài chiếc rơi xuống bộ vest màu xám gọn gàng của Thẩm Tri Ngôn.

 

Buồn cười, nực cười.

 

Giống hệt như cái nhà này.

 

Cuối cùng tôi không kìm được mà bật cười.

 

Cười đến mức, nước mắt rơi đầy mặt.

 

12

Vì tôi "không lễ phép" nên Thẩm Tri Ngôn đã trừng phạt tôi.

 

Lần này, ông ta n h ố t tôi vào căn phòng tối tăm chật hẹp.

 

Mỗi khi không đạt được kỳ vọng của ông ta, tôi đều phải vào đây.

 

Thật ra tôi rất ít khi bị p h ạ t.

 

Bởi vì thành tích của tôi đủ xuất sắc, cũng đủ tàn nhẫn.

 

Tuy nhiên, tôi vẫn ghét cay ghét đắng nơi này.

 

Trong bóng tối, không biết đã qua bao nhiêu ngày.

 

Không biết thức ăn đã được đưa vào bao nhiêu lần.

 

Tôi không ngu ngốc giống những nhân vật chính trong tiểu thuyết, họ chơi cái trò tuyệt thực để kháng nghị.

 

Tôi phải sống một cách đẹp đẽ.

 

Cố gắng ăn từng miếng cơm.

 

Thế mới có sức để khiến những kẻ tôi ghét không còn cơm ăn.

 

Ngày cuối cùng bị n h ố t, là Thẩm Nguyệt Hàm mang cơm đến cho tôi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ai-cung-dung-mong-duoc-tha-thu/chuong-4.html.]

Tôi chậm rãi ăn, cô ta ngồi bên cạnh chống cằm nhìn tôi.

 

"Chị, chị biết tại sao bố lại đối xử t à n n h ẫ n với chị như vậy không?

 

"Mẹ tôi nói, bà ấy đã thuê người c ư ỡ n g b ứ c Cố Du Như, chị đoán xem, chị là con của ai?"

 

Thấy tôi im lặng, Thẩm Nguyệt Hàm cảm thấy mình đã thắng.

 

Cô ta càng kiêu ngạo hơn.

 

"Mau ăn đi, hôm nay là kỳ thi CFA, bằng lái xe của chị bị tịch thu rồi, bố bảo tôi đưa chị đi.

Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi

 

"À đúng rồi, trước khi đi thi chị còn phải tắm rửa, đừng làm bẩn xe mới của tôi."

 

Kỳ thi này tôi đã chuẩn bị rất lâu, không thể chậm trễ được.

 

Vì vậy tôi nhẹ nhàng hất bát canh nóng chưa uống hết vào mặt cô ta.

 

"Cô cũng đi tắm đi."

 

Thẩm Nguyệt Hàm ôm mặt hét lên, muốn gọi bác sĩ đến, nhưng lại sợ không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị Thẩm Tri Ngôn trừng phạt.

 

Cô ta đành chạy về phòng tắm rửa.

 

Khi chúng tôi xuất hiện tại điểm thi, kỳ thi đã sắp bắt đầu.

 

Nhìn cảnh vật trước mắt ngày càng mờ nhạt, tôi lắc đầu.

 

"Thẩm Nguyệt Hàm, cô không chán à, bao nhiêu năm nay chỉ biết chơi trò bỏ t h u ố c?"

 

Thẩm Nguyệt Hàm chớp mắt, cười ngây thơ, "Chị nói gì vậy? Tôi nghe không hiểu. Đúng rồi, chị cố lên nhé, nếu không lấy được chứng chỉ, về nhà lại bị n h ố t tiếp đấy."

 

Tôi sẽ không bao giờ trở lại nơi đó nữa.

 

Tôi cố gắng giữ tỉnh táo, cười lạnh, "Lời này cô để lại tự nói với mình đi, đồ phế vật, đến cả kỳ thi cấp hai cũng không đủ điểm."

 

13

Khi rời khỏi phòng thi, tôi gần như không đứng vững được nữa.

 

Trong khi còn đang mơ màng, tôi thấy Kỳ Ngọc đang đứng cách đó không xa, tựa lưng vào thân xe.

 

Anh cười vẫy tay chào tôi.

 

"Đã lâu không gặp."

 

Tôi cắn chặt môi, cố gắng đi đứng một cách bình thường, bước đến trước mặt anh.

 

Nở một nụ cười, "Nếu tôi nhớ không lầm, hôm đó trước khi tôi quay đầu, anh đã dừng lại rồi."

 

"Đúng vậy." Ánh mắt Kỳ Ngọc rơi xuống chiếc váy đỏ của tôi, nụ cười trên môi càng tươi hơn.

 

"Vậy thì nhường đường, đừng cản trở tôi lái thử xe mới."

 

Tôi đưa tay muốn đẩy Kỳ Ngọc ra, nhưng bị anh phản đòn áp vào cửa xe.

 

Anh tiến sát lại tôi, bàn tay từ từ di chuyển xuống dưới. 

 

Tôi cau mày.

 

"Đừng ngốc nữa." Hơi thở của anh phả vào tai tôi, "Điều duy nhất mà em cần điều khiển, là tôi."

 

Vết thương trên chân tôi được che bởi một lớp quần tất, bàn tay ấm áp của anh phủ lên.

 

Anh rút tay ra, đưa ngón tay dính m á u vuốt ve môi tôi.

 

"Quả nhiên, em rất hợp với son môi màu đỏ."

 

Để giữ tỉnh táo, trước khi vào phòng thi, tôi đã dùng d a o rọc giấy cứa vào chân mình.

 

Vết thương giấu dưới váy, m á u thấm vào quần tất đen.

 

Tôi nghĩ sẽ không có ai phát hiện ra.

 

"Nghe nói em tàn nhẫn với người khác, không ngờ, em còn tàn nhẫn với bản thân mình hơn."

 

Tôi không để ý đến anh.

 

Tôi lấy bàn tay lau vết m á u trên môi, lấy thỏi son trong túi ra.

 

Dùng kính xe của anh làm gương, tôi tô son lên môi.

 

"Em bị cô em gái kia bỏ t h u ố c à? Lớn rồi sao toàn chơi mấy trò trẻ con thế?"

 

Tôi không nhịn được mà gật đầu tán thành, "Đúng vậy."

 

Thấy tôi có phản ứng, đôi mắt đẹp đẽ của Kỳ Ngọc hiện lên nụ cười.

 

"Tôi đi r ạ c h mặt cô ta chút giận cho em nhé, được không?"

 

Tôi cất son vào túi, mím mím môi.

 

Loading...