Chạm để tắt
Chạm để tắt

AI CŨNG ĐỪNG MONG ĐƯỢC THA THỨ - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-07-15 22:21:55
Lượt xem: 3,011

Điều duy nhất anh ta có thể làm tổn thương tôi là không thích tôi. 

 

Nhưng tôi có cả trăm ngàn cách để làm tổn thương anh ta.

 

Tôi ngồi dậy, cười tít mắt.

 

"Anh thích ai quan trọng sao? Dù anh có thích thiên vương lão tử, tốt nghiệp xong vẫn phải cưới tôi mà thôi. Châu Khoa, đừng quên, anh chỉ là con ch.ó của nhà họ Châu, anh không xứng khua môi múa mép trước mặt tôi."

 

Tôi hiểu rõ Châu Khoa hơn bất kỳ ai trên thế giới này. 

 

Những bí mật, những điều đáng xấu hổ của anh ta đều là anh ta kể cho tôi khi còn nhỏ. 

 

Bây giờ, tôi dùng chính con d.a.o anh ta trao cho tôi, đ â m lại vào người anh ta. 

 

Tôi đau, anh ta cũng phải đau. 

 

Không ai được sống yên ổn.

 

Quả nhiên, không khí xung quanh như giảm đi mấy độ.

 

"Thẩm Thanh, cô thật khiến người ta ghê tởm."

 

Ghê tởm sao?

 

Hốc mắt tôi hơi nóng lên, vì thế tôi nở một nụ cười rạng rỡ.

 

"Sao? Thẩm Nguyệt Hàn giở trò trong bóng tối thì không ghê tởm à? Anh thích cô ta, thì cao quý được bao nhiêu? Nói cho cùng, chúng ta kẻ năm lạng người nửa cân, đừng có tự cho mình là thanh cao."

 

Châu Khoa lạnh lùng nhìn tôi, "Vậy cô công khai giở trò như thế này, ngoài việc bị người ta ghét thì cũng có được gì đâu?"

 

Tôi suýt bật cười ra nước mắt.

Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi

 

"Tôi rất sảng khoái. Nhìn thấy các người không ưa được tôi mà lại không làm gì được tôi, tôi thật sự rất sảng khoái!"

 

Châu Khoa mím môi, quay người rời đi. 

 

Trước khi đi, anh ta để lại một câu.

 

"Tôi rất hối hận vì thùng nước kia không phải là tôi đổ."

 

Tôi sững sờ.

 

Thùng nước đó không phải do anh đổ?

 

Nhưng món "quà" của tôi đã được gửi đi rồi.

 

Sau khi Châu Khoa nhìn thấy, không biết anh ta có g  i  ế  t  c  h  ế  t tôi không nhỉ?

 

4,

Sau khi kết thúc mấy ngày bị cấm túc, tôi vui vẻ đến trường.

 

Trong khi các học sinh khác còn đang ngồi học trong lớp, thì tôi đang bận rộn "tắm" cho người khác trên sân thượng.

 

Cô gái bị trói vào ghế, đôi môi tái nhợt, nước trên đầu chảy xuống không ngừng.

 

Mắt cô ta đỏ bừng, "Thẩm Thanh, rồi sẽ có ngày cô gặp báo ứng."

 

Tôi nhìn vào xô nước gần hết, ném cái gáo nước trong tay xuống.

 

Lạnh nhạt đáp lại, "Ôi, tôi đã làm gì khiến đàn em bực mình thế?"

 

Cô ta không thể tin nổi, mở to đôi mắt.

 

"Cô đang b ắ t n ạ t tôi, cô không biết sao?!"

 

Tôi lắc đầu, "Đàn em, sao em lại nói như vậy?

 

"Đã nghe qua câu 'Uống nước nhớ nguồn' chưa?"

 

Tôi cầm xô nước lên, đổ nốt phần còn lại lên đầu cô ta.

 

Mỉm cười nói, "Tôi đang trả ơn cô đấy."

 

Sau khi biết Châu Khoa không đổ nước, tôi đã cho người trích xuất camera giám sát hôm đó.

 

Trong video, một cô gái đi theo tôi vào nhà vệ sinh.

 

Cô gái đó chính là Kiều Chi trước mặt tôi.

 

Trước kia, tôi không hề biết cô ta..

 

Chỉ nghe nói sinh viên năm nhất có một người tên Kiều Chi, vừa xinh đẹp vừa học giỏi.

 

Bây giờ, cô ta muốn đối đầu với tôi.

 

Tôi không biết tại sao cô ta lại làm vậy.

 

Cũng không muốn biết.

 

Những người ghét tôi có thể xếp hàng dài từ Bắc Kinh đến tận Paris.

 

Tôi không ngại thêm bóp c  h  ế  t một con kiến nữa.

 

Khi Châu Khoa tìm thấy tôi, Kiều Chi gần như đã ngất xỉu.

 

Nếu không bị trói, có lẽ cô ta không thể ngồi vững trên ghế nữa,

 

Châu Khoa thấy tình trạng thê thảm của Kiều Chi, sắc mặt càng xám xịt hơn.

 

"Thẩm Thanh, thả cô ấy ra."

 

Tôi không khỏi thở dài.

 

Tên này thật sự rất thích làm anh hùng cứu mỹ nhân.

 

Cứu tôi xong lại cứu Thẩm Nguyệt Hàm, cứu Thẩm Nguyệt Hàm xong lại muốn cứu Kiều Chi.

 

Bận rộn quá ha.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ai-cung-dung-mong-duoc-tha-thu/chuong-2.html.]

Tôi nghe lời thả dây ra, để Kiều Chi ngã nhào từ ghế xuống như một mảnh vải rách nằm trên đất.

 

Tôi vừa lau tay, vừa vui vẻ trò chuyện với anh ta.

 

"Nhìn sắc mặt anh, chắc đã nhận được món quà của tôi rồi."

 

Châu Khoa hít một hơi sâu.

 

"Nếu món quà của cô là đống tro đó, thì tôi đã nhận được rồi."

 

Tôi biết, Châu Khoa luôn căm ghét nhà họ Châu.

 

Từ khi mẹ anh ta bị người lớn của nhà họ Châu hại c  h  ế  t, anh ta luôn mong đến một ngày có thể lật đổ nhà họ Châu.

 

Nhiều năm trôi qua, anh ta luôn giả vờ ngoan ngoãn làm tay sai cho nhà họ Châu.

 

Chỉ để thu thập những tư liệu vi phạm pháp luật của nhà họ Châu.

 

Chỉ tiếc là, những thứ đó bây giờ đã bị tôi đốt thành tro.

 

Thay vì nói là trả thù, nói là tôi có ý đồ riêng thì đúng hơn.

 

Tôi không thể để Châu Khoa trở mình.

 

Một khi anh ta thoát khỏi sự kiểm soát của nhà họ Châu, cuộc hôn nhân giữa chúng tôi có lẽ cũng sẽ bị hủy bỏ.

 

Tôi nhìn Châu Khoa.

 

Có chút áy náy, nhưng không đáng kể.

 

"Tôi tưởng anh là người đổ nước, nên đáp lễ lại bằng lửa, cũng hợp lý mà?"

 

"Thẩm Thanh, cô biết tôi đã tốn bao lâu để..."

 

Châu Khoa không nói hết, dường như sợ có người khác nghe thấy.

 

Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt âm u, "Lần này cô chơi hơi quá rồi."

 

Không thể không nói, anh ta chịu đựng nhà họ Châu nhiều năm như vậy, khả năng nhẫn nhịn thật sự rất đáng nể.

 

Rõ ràng đã tức giận lắm rồi, nhưng vẫn giữ được cái vỏ bọc người tốt.

 

Những lời anh ta nói ra đều khiến người nghe có cảm giác được nâng niu, chiều chuộng.

 

Tôi nhún vai, có chút bất đắc dĩ, "Tại anh không nói sớm thôi, anh biết tôi thù dai thế nào mà."

 

Kiều Chi nằm trên đất, khó khăn lắm mới lấy lại sức.

 

"Thẩm Thanh, công lý có thể đến muộn, nhưng nhất định sẽ đến, cô…"

 

Tôi lập tức t á t vào mặt cô ta, không để cô ta nói tiếp.

 

"Đến lượt cô nói chuyện rồi à?"

 

Những kẻ giả nhân giả nghĩa thật đáng thương, luôn dựa vào sự yếu đuối để đổ lỗi cho người khác.

 

Rõ ràng là cô ta gây sự với tôi trước, giờ lại đổ lỗi cho tôi.

 

Đứa em gái kia còn đáng yêu hơn cô ta nhiều.

 

Dù nó vừa ngu ngốc vừa xấu xa, nhưng ít nhất nó không bao giờ nói những câu giả nhân giả nghĩa như vậy.

 

Ngước mắt lên, tôi thấy Châu Khoa chuẩn bị rời đi.

 

Tôi đá Kiều Chi một phát, gọi Châu Khoa lại.

 

"Anh không mang cô ta đi sao?"

 

Châu Khoa nghịch điện thoại, cười nhạt.

 

"Hừ, cô ta là người của Kỳ Ngọc, tôi đã nhắn tin cho cậu ta, chắc cũng sắp đến rồi."

 

Kỳ Ngọc cũng được xem như một người bạn của Châu Khoa, cũng là người duy nhất ở thành phố A có thể đấu với nhà họ Thẩm.

 

Điều quan trọng là, anh ta giống tôi.

 

Vì để đạt mục đích mà không từ thủ đoạn, không sợ hậu quả.

 

Nhưng từ trước đến nay, chúng tôi mỗi người một nơi, một ở phía nam, một ở phía bắc thành phố.

 

Mỗi người một sân chơi, không gây sự với ai.

 

Đặc biệt là sau khi anh ta đi du học, cả thành phố A chỉ còn mình tôi tung hoành.

 

Châu Khoa đột nhiên cười, "Thẩm Thanh, cô đoán xem, cô động vào người của Kỳ Ngọc, cậu ta sẽ xử lý cô thế nào?"

 

Tôi nhướng mày, "Sao đột nhiên anh ta lại trở về?"

 

"Nếu tôi không trở về, cái thành phố A này sẽ phải chắp tay nhường cho người khác mất?"

 

Tôi nhìn về phía âm thanh phát ra.

 

Chỉ thấy Kỳ Ngọc tựa vào cửa sân thượng, híp mắt nhìn tôi.

 

Anh ta cười rất dịu dàng.

 

"Thẩm Thanh, chúng ta cùng chơi một chút nhé?"

 

05

Tôi cũng cười.

 

"Anh muốn chơi thế nào?"

 

Kiều Chi nhìn thấy Kỳ Ngọc, cô ta cố gắng bò dậy, mang theo mùi hôi thối nhào vào lòng anh ta.

 

Kỳ Ngọc đón lấy Kiều Chi, khẽ nhíu mày, nhưng khóe miệng vẫn nở nụ cười.

 

Anh ta liếc nhìn tôi, vẫn là dáng vẻ ung dung không gấp gáp đó, "Vậy thì đua xe tử thần nhé, thế nào?"

 

Loading...