Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ai cũng có bạch nguyệt quang - 4

Cập nhật lúc: 2024-10-12 10:46:37
Lượt xem: 932

Tôi rời khỏi câu lạc bộ, gần như có thể nói là chạy trối chết.

 

Nhìn ánh đèn neon rực rỡ của thành phố, gió lạnh thổi qua mặt, cảm giác mát mẻ đánh úp lại, tôi mới chắc chắn là mình đã thật sự thoát khỏi cảnh tượng giống như động ma quái vừa rồi.

 

Phó Thẩm Diên không phải đang trút giận thay tôi, cũng không phải đang trả thù Giang Dao, mà là dùng thủ đoạn đê tiện để phô trương sức mạnh của mình trước mặt người hắn yêu. Mỗi một câu nói, mỗi một hành động của hắn đều là đang hỏi Giang Dao: Rời khỏi anh em có hối hận không?

 

Là thị uy nhưng cũng là bày tỏ tình yêu.

 

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

4

 

Suốt một tuần tôi không nhận điện thoại của Phó Thẩm Diên, cũng không trả lời tin nhắn của hắn, càng không về nhà.

 

Mặc dù bạn bè thân thiết của Phó Thẩm Diên thay nhau gửi tin nhắn cho tôi, khoa trương kể lại cho tôi sau khi tôi đi Phó Thẩm Diên đã dạy dỗ Giang Dao như thế nào. Tin nhắn họ gửi cho tôi, tôi liếc mắt một cái liền xóa.

 

Tôi tuyệt đối không muốn nhìn thấy Phó Thẩm Diên, cũng không muốn nghe được tin tức của hắn.

 

Giang Dao xuất hiện làm cho hắn phản ứng rất lớn, hắn lại không biết rằng bản thân đã bị cô ta chi phối cảm xúc.

 

Một tuần sau Phó Thẩm Diên lại gửi cho tôi một đoạn video, trong video hắn say khướt ngã xuống sô pha, bên cạnh bàn bày mấy thùng rượu lớn.

 

“Vụ Vụ, nếu em không xuất hiện anh sẽ uống hết số rượu này, đêm nay anh sẽ say c.h.ế.t ở đây, dù sao không có em, anh sống không nổi.”

 

“Vụ Vụ, nhìn anh một cái, anh nhớ em.”

 

“Vụ Vụ, em thật sự bỏ mặc anh sao?”

 

Tôi nhíu mày liếc nhìn di động, hắn đã uống rất nhiều rồi, uống thêm nữa thật sự sẽ vào bệnh viện.

 

Tôi ngồi trên giường, không đi, nhưng cũng không ngủ được.

 

Nhìn đồng hồ trôi qua từng giây, đảo mắt đã đến đêm khuya, rối rắm nửa ngày tôi vẫn cầm áo khoác lên đi xuống lầu.

 

Tôi mua thuốc giải rượu ở dưới lầu khu chung cư, bắt một chiếc taxi đi tới câu lạc bộ giải trí. Bọn họ thường xuyên đến đây nên thân quen vô cùng, tôi đẩy mở cửa, nhưng không nhìn thấy Phó Thẩm Diên.

 

“Chị dâu, Giang Dao vừa rót rượu cho anh ấy, Anh Diên nắm tóc Giang Dao lôi ra ngoài, không cho phép chúng tôi theo. Chị mau đi xem đi, anh ấy uống quá nhiều rượu, nếu gây ra án mạng thì không tốt.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ai-cung-co-bach-nguyet-quang/4.html.]

 

Tô bịt kín đầu tôi, nhanh chân chạy ra ngoài.

 

Tìm cả buổi, cuối cùng nhìn thấy Phó Thẩm Diên và Giang Dao đang ở trong một khoảng sân trống trải. Nhưng mà cũng không phải là hình ảnh gà bay trứng đánh trong tưởng tượng của tôi. Phó Thẩm Diên ôm Giang Dao vào trong ngực, tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc của cô, môi dịu dàng hôn lên má cô ta.

 

“Dao Dao, anh không biết em vì đến trước mặt anh mà chịu nhiều khổ sở. Anh đối với em như vậy, anh thật đáng chết! Những năm em không ở bên cạnh anh, mỗi giờ mỗi khắc anh đều nghĩ đến em. Gả cho anh đi, vị trí vợ của Phó Thẩm Diên anh vẫn giữ lại cho em, sở dĩ anh tổ lễ đính hôn cưới lớn như vậy chính là vì để dụ dỗ em xuất hiện.”

 

Tôi đứng trên hành lang, nhìn họ ôm chặt nhau dưới đèn đường, kể ra nỗi khổ tương tư của hai người. Nào là khổ tận cam lai, nào là mọi người cực kỳ hâm mộ, đều là giả, tôi ấy vậy mà lại là một mắc xích trong trò chơi của bọn họ, là chất phụ gia thúc đẩy tình cảm của họ.

 

Tôi chụp một tấm ảnh bọn họ ôm nhau gửi cho Phó Thẩm Diên, kèm theo năm chữ: [Chúng ta chia tay đi.]

 

Cho đến khi trời sắp sáng tôi cũng không có nhận được phản hồi của Phó Thẩm Diên, có lẽ là thế thân căn bản là không xứng.

 

Khi ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ sát đất, tôi nhận được một tấm ảnh từ một số lạ gửi tới. Là hình ảnh Giang Dao và Phó Thẩm Diên tiến vào khách sạn. Tôi tưởng là Giang Dao gửi cho tôi, đang tự bảo là cô ta quá ngây thơ thì điện thoại di động đổ chuông.

 

Sau khi kết nối tôi lập tức mở miệng: “Cô không cảm thấy cô rất nhàm chán sao?”

 

“Em cũng không biết anh là ai, sao lại nói là nhàm chán? Vụ Vụ, anh đã trở lại, nhìn dưới lầu.”

 

Tôi vội vàng kéo rèm cửa sổ, mở cửa sổ nhìn xuống lầu.

 

Bên cạnh một chiếc Cayenne màu đen là một người đàn ông dáng người cao lớn, tôi đối diện với tầm mắt cực nóng của anh, tim đập chậm nửa nhịp.

 

Trần Cận Châu, anh đã trở lại.

 

5

 

Tôi xoay người xuống lầu, cửa vừa mở ra đã bị vòng tay rộng lớn của Trần Cận Châu ôm vào trong ngực.

 

Không cho tôi nói chuyện, anh lấy bàn tay to đè gáy của tôi, nhẹ nhàng gọi tên của tôi, hôn dọc theo vành tai của tôi xuống dưới.

 

“Vụ Vụ, hắn chỉ giống anh, không phải anh, anh cũng không khốn nạn như hắn, em không thể xem hắn là anh, anh yêu em như vậy, không nỡ để em phải chịu tủi thân. Vụ Vụ, anh đã trở lại, có phải nên chấm dứt với tên thế thân kia không?”

 

Trần Cận Châu ý đồ công thành đoạt đất trên người tôi, tiếng nức nở của tôi làm cho anh dừng lại.

 

Năm năm trước, tôi và Trần Cận Châu yêu nhau, nhưng trên đường đến dự sinh nhật tôi, anh bị tai nạn xe, trở thành người thực vật. Cha mẹ anh vì chữa bệnh cho anh mà đưa anh ra nước ngoài, cũng cảnh cáo tôi đời này không được liên lạc với Trần Cận Châu nữa.

Loading...