Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ai cũng có bạch nguyệt quang - 2

Cập nhật lúc: 2024-10-12 10:45:59
Lượt xem: 753

Phó Thẩm Diên kéo Giang Dao ra, phẫn nộ nắm cằm cô ta. Chỉ trong nháy mắt, chỗ bị hắn nắm dùng mắt thường có thể thấy được nhanh chóng bầm tím, đủ để nhìn ra hắn dùng sức không nhẹ.

 

“Anh cố ý?”

 

“Giang Dao, lúc trước người vứt bỏ tôi chính là em, bây giờ lại tới trước mặt tôi tạo giác tồn tại, làm tổn thương vợ chưa cưới của tôi, muốn c.h.ế.t sao?”

 

“Em làm bỏng Vụ Vụ một ngón tay, tôi sẽ làm bỏng em mười ngón tay, em làm bỏng cô ấy một bàn tay, tôi sẽ làm bỏng em hai bàn tay!” Hắn vừa nói vừa cầm bình nước đổ xuống tay Giang Dao.

 

Nước nóng chảy từ ngón trỏ của cô ta về cánh tay, da thịt trắng như tuyết trong nháy mắt bị nóng đến đỏ bừng.

 

Giang Dao bị dọa đến nước mắt chảy ròng, quỳ trên mặt đất, điên cuồng lắc đầu cầu xin tha thứ: “Phó tiên sinh, xin lỗi, tôi không phải cố ý làm bỏng vợ chưa cưới của anh. Cầu xin anh buông tha cho tôi, hai tay của tôi không thể bị phế, tôi còn muốn tiếp tục vẽ tranh! Tôi cũng không dám nữa, từ nay về sau, tôi sẽ hoàn toàn biến mất trước mặt anh và vợ chưa cưới của anh!”

 

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Giang Dao cầu xin tha thứ khản cả giọng nhưng Phó Thẩm Diên không hề có ý định dừng tay. Tôi cũng bị hành động của Phó Thẩm Diên dọa đến choáng váng.

 

Chúng tôi kết giao ba năm, hắn dịu dàng ổn trọng, tính tình ôn hòa, chưa từng mất khống chế như hôm nay. Trước kia cho dù có chuyện gì lớn, cùng lắm là hắn nhíu mày, nghiến răng nghiến lợi.

 

“Phó Thẩm Diên, buông cô ta ra.” Tôi lên tiếng kêu ngừng.

 

Phó Thẩm Diên không có phản ứng.

 

“Đủ rồi!” tôi lại hét lên.

 

Hắn vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.

 

Tôi lại hét lên: “Nếu không xử lý, tay của em sẽ để lại sẹo, trừng phạt cô ta quan trọng, hay là tay của em quan trọng?”

 

Lúc này Phó Thẩm Diên mới thoát khỏi kích động, nhanh chóng rút ống tiêm trên tay tôi ra, ôm tôi vào nhà vệ sinh dùng dội nước lạnh.

 

Tôi quay đầu nhìn về phía Giang Dao đang quỳ rạp trên mặt đất đau đến cả người phát run.

 

“Còn không mau đi xử lý, là thật muốn tay bị phế sao?” Tôi nói.

 

Tôi cũng không phải thánh mẫu giúp cô ta giải vây, mà chỉ đơn giản nhìn thấy cô ta như vậy, tuy rằng đáng thương, nhưng làm cho tôi cảm giác rất không thoải mái. Kể cả thái độ của Phó Thẩm Diên đối với cô ta, cũng làm cho tôi cảm thấy khó chịu.

 

Giang Dao vội vàng chạy ra khỏi phòng bệnh. Không cẩn thận để một tấm ảnh rơi ra từ trong túi.

 

Tuy rằng chỉ thoáng qua trước mặt tôi một chút đã bị cô ta nhét trở vào túi, nhưng tôi vẫn vô cùng rõ ràng. Đó là một tấm ảnh chụp chung, cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao trong ảnh là Giang Dao, người đứng bên cạnh cô ta cười dịu dàng chính là Phó Thẩm Diên. Sở dĩ tôi rất nhạy cảm với tấm ảnh này, là vì tôi đã từng nhìn thấy một tấm giống hệt trong ví tiền của Phó Thẩm Diên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ai-cung-co-bach-nguyet-quang/2.html.]

 

Đột nhiên tay tôi đau nhói. Là vì Phó Thẩm Diên cũng thất thần khi nhìn thấy tấm ảnh, tay nắm lấy chỗ tay bị bỏng nặng nhất của tôi.

 

“Xuýtttttttt” Tôi cau mày.

 

Lúc này Phó Thẩm Diên mới kịp phản ứng, nhanh chóng buông tay, dời tầm mắt khỏi cửa, nói xin lỗi tôi. Tôi thoát khỏi vòng tay của hắn, kéo dài khoảng cách với hắn: “Phó Thẩm Diên, trong lòng anh có cô ta.”

 

3

 

“Không có.” Phó Thẩm Diên thốt ra. Cứ như là chỉ cần hắn phủ định đủ nhanh, hắn sẽ thật sự không có cảm giác gì với Giang Dao.

 

Tôi không nhịn được cười nhạo: “Anh cũng không giống như trong lòng không có cô ta.”

 

Hắn ôm tôi vào lòng, nói: “Có phải sự tồn tại của cô ta khiến em cảm thấy lo lắng không? Anh sẽ cho người đóng cửa phòng vẽ tranh của cô ta, đuổi cô ta ra khỏi Bắc Kinh. À không, đưa cô ta về nước B.”

 

Nước B, là nơi Giang Dao du học.

 

Tôi có chút phiền não. Tôi và Phó Thẩm Diên có thể ở bên cạnh nhau là do khuôn mặt tôi có vài nét tương tự với Giang Dao. Bây giờ chính chủ đã trở lại, tôi thật sự sẽ không mất đi hắn sao?

 

Tôi thở dài: “Phó Thẩm Diên, em mệt rồi, anh về đi, em muốn nghỉ ngơi.”

 

Hắn ôm tôi hôn vành tai tôi, cũng nói: “Bôi thuốc xong rồi đi.”

 

Hắn ngồi xổm cúi đầu trước giường bệnh của tôi, nhẹ nhàng cầm tăm bông, động tác bôi thuốc rất nhẹ, ánh mắt dịu dàng đến mức giống như có thể hòa tan toàn bộ thế giới.

 

Giờ phút này trong mắt hắn chỉ có một mình tôi. Hắn giống như thật sự không yêu bạch nguyệt quang của mình, người hắn yêu là tôi.

 

“Tần tiểu thư, bạn trai cô đối xử với cô thật tốt.” Chị y tá ở bên cạnh cười nói.

 

Tôi lịch sự mỉm cười.

 

Sau khi bôi thuốc cho tôi xong Phó Thẩm Diên cũng chưa về, chỉ đi mua cháo cho tôi, tự mình đút tôi. Hôm nay hắn rất tốt, tốt hơn bao giờ hết, tốt đến mức khiến tôi không quen.

 

Cả tháng tiếp theo Giang Dao cũng không lại xuất hiện ở trước mặt của tôi, như là nhưng gì đã phát sinh kia chỉ là một giấc mộng. Phó Thẩm Diên dẫn tôi đi đặt may lễ phục mới, tìm đại sư tính ngày lành. Lần này chúng tôi không phải đính hôn, mà là kết hôn.

 

 

 

Loading...