Chạm để tắt
Chạm để tắt

ÁC Ý VÀ HOA HỒNG - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-07-23 20:17:10
Lượt xem: 600

Tối hôm đó lúc mười giờ năm mươi phút, bước chân của quản lý ký túc xá vang lên.

 

Tôi sợ hãi trốn vào nhà vệ sinh, không ngờ cô ấy lại đi vào theo.

 

Đứng ở cửa, cô ấy nhìn tôi với khuôn mặt nghiêm nghị: "Đi theo tôi!"

 

Cô ấy đưa tôi đến phòng của mình, ném cho tôi một túi nước nóng sạc điện: "Từ giờ trở đi học ở đây, nếu em bị lạnh chết, tôi sẽ phải chịu trách nhiệm!"

 

Ông nội đã hoàn tất công việc ở nhà vào kỳ nghỉ hè, theo nhóm công nhân xây dựng ra công trường làm việc.

 

Có lần được nghỉ, tôi đi đường vòng đến công trường tìm ông.

 

Ông cúi người, trên vai đã có một bao xi măng, ra hiệu cho đồng nghiệp đặt thêm một bao nữa.

 

Bao xi măng thứ hai đè lên, bước chân ông loạng choạng, người ông lập tức thấp đi mười centimet.

 

Tôi lo lắng ông ngã, kêu lên.

 

Nhưng ông lại đứng vững, quay đầu ra hiệu tôi tránh ra: "Ở đây toàn bụi, con đi xa một chút kẻo hít phải."

 

Sau khi ông vận chuyển xong xi măng, đến tìm tôi, trên người ông đã phủi sạch bụi phần nào.

 

Chẳng bao lâu sau, người giám sát công trường đi qua, cười hỏi: "Đây là cháu gái của ông à?"

 

Ông ta vỗ vai tôi: "Cháu phải học hành chăm chỉ, ông cháu lớn tuổi rồi vẫn không hưởng phúc, ra đây làm việc là vì cháu đó!"

 

Ông nội xua tay: "Đừng nói lung tung!"

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

 

Khi ông ta rời đi, ông nội nói: "Ông ở nhà cũng rảnh rỗi, ra ngoài làm việc vận động xương cốt, không dễ mắc bệnh."

 

Ông đẩy chiếc xe đạp: "Đi thôi, chúng ta về nhà, ông đã bảo bác Vương để dành một cái móng giò, tối nay chúng ta ăn ngon một bữa."

 

8

 

Bóng đêm như dòng mây, cuồn cuộn lên.

 

Đã sang thu, đường núi yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng chim kêu.

 

Tôi dựa vào lưng ông nội.

 

Cảm nhận được cả những khúc xương gầy gò của ông.

 

"Ông ơi, ông phải sống đến trăm tuổi nhé?"

 

"Con đùa à, mười dặm quanh đây không có ai sống đến trăm tuổi."

 

"Nhưng con muốn ông sống lâu một chút, đợi con lớn rồi, con sẽ hiếu thảo với ông."

 

Gió đêm thổi phồng áo của ông nội, cũng thổi đến những lời nhẹ nhàng của ông: "Được thôi, ông sẽ cố gắng sống đến trăm tuổi vì Linh Linh."

 

"Ông muốn nhìn thấy Linh Linh vào đại học, kết hôn, sinh con làm bà nội." Nói đến đây, ông cười, "Đến lúc đó, ông sẽ trở thành lão bất tử rồi."

 

Không đâu, ông ơi.

 

Con hy vọng ông sống thật lâu.

 

Đợi con lớn khôn, có khả năng, đến lượt con, dốc hết sức yêu thương ông.

 

Ôm lấy suy nghĩ đó, tôi học hành càng chăm chỉ.

 

Trời không phụ lòng người, kỳ thi cuối kỳ, tôi đứng thứ hai toàn khối.

 

Ngay cả giáo viên chủ nhiệm cũng ngạc nhiên: "Phùng Linh, em có năng khiếu học tập, nhất định phải kiên trì, không thể lãng phí ân huệ của trời."

 

Người đời đông đúc.

 

Mỗi người có một tài năng riêng.

 

Có những người như Lý An, giỏi giao tiếp, thể chất tốt.

 

Có những người như Tiểu Địch, tinh tế và ấm áp.

 

Có những người như tôi, vụng về yếu đuối nhưng đầu óc thông minh.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ac-y-va-hoa-hong/chuong-5.html.]

Ông trời đóng cửa của bạn, sẽ mở ra một cửa sổ.

 

Nửa năm cuối cùng, tôi loại bỏ tạp niệm, dốc toàn lực học tập.

 

Không có tiền mua sách bài tập, tôi mượn Lý An để chép.

 

Không có giấy nháp, tôi giúp giáo viên chủ nhiệm chấm bài kiểm tra, lấy giấy thải từ văn phòng của thầy.

 

Tôi sửa đi sửa lại những bài sai, làm đi làm lại nhiều lần.

 

Điểm của tôi tiếp tục tăng, ổn định ở vị trí nhất khối.

 

Nhưng tôi biết, đây không phải là điểm dừng.

 

Tôi tập trung, toàn tâm toàn ý.

 

Cuối cùng, tháng sáu nóng bức đã đến.

 

Kỳ thi vào trung học cơ sở, đúng hẹn mà đến.

 

Thời tiết nóng bức, mây đen cuồn cuộn, một trận mưa lớn sắp ập đến.

 

Đáng tiếc là quạt trần trong phòng thi bị hỏng.

 

Giám thị cầm túi đựng đề thi, quạt quạt.

 

Mồ hôi chảy ròng ròng.

 

Đây là kỳ thi, cũng là cực hình.

 

Trong buổi thi cuối cùng, tôi càng cảm thấy bụng dưới căng đau, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh.

 

Khó khăn lắm mới chịu đựng đến lúc chuông báo nộp bài vang lên, có bạn cùng lớp kéo áo tôi: "Bạn ơi, quần của bạn có m.á.u kìa!"

 

Kinh nguyệt lâu ngày không gặp, lại đến.

 

Ngày nhận kết quả thi, đúng vào sinh nhật sáu mươi tuổi của ông nội.

 

Là đại thọ.

 

Bạn bè người thân đều đến chúc mừng, mở hai bàn tiệc lớn.

 

Bố mẹ cũng dẫn em trai về.

 

Trên bàn ăn nói về tôi.

 

Cô bác nói: "Linh Linh, ba năm nay ông cháu một mình nuôi cháu không dễ, bây giờ tốt nghiệp rồi, có thể theo bố mẹ đi làm kiếm tiền, nhất định phải hiếu thảo với ông."

 

Người khác cũng đồng tình.

 

"Linh Linh xinh đẹp, ngoan ngoãn, sau này nhất định lấy được người tốt, lúc đó tiệc mừng cháu sẽ uống không hết rượu."

 

...

 

Ông nội ngắt lời họ: "Linh Linh sẽ học trung học phổ thông."

 

Cô bác nhíu mày.

 

"Trung học phổ thông không dễ thi vào đâu."

 

"Linh Linh xinh đẹp thật, nhưng cũng không phải dạng thông minh."

 

"Con gái mà, học hết cấp hai biết chữ biết tính toán là đủ rồi."

 

Mấy người họ hàng gật đầu.

 

"Cháu gái nhà tôi cũng tốt nghiệp cấp hai, bây giờ mỗi tháng làm ở xưởng được hơn một nghìn. Đã có bạn trai, nhà có nhà có xe, cũng tốt lắm."

 

"Đúng vậy, nhà bên cạnh tôi cũng toàn tâm toàn ý cho con gái học, ba năm cấp ba không biết tốn bao nhiêu tiền, kết quả thi được vào một trường cao đẳng."

 

"Thà tốt nghiệp cấp hai rồi đi làm!"

 

“Đúng rồi, làng mình có một anh chàng điều kiện tốt, nhà mới xây, còn mua cả máy gặt, mình thấy rất hợp với Linh Linh!”

 

 

Loading...