Ác Linh Đầu Thai - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-07-07 15:59:31
Lượt xem: 2,721

Cha tôi say rượ.u không còn tỉnh táo. Một bà già đã ngoài sáu mươi sao có thể là đối thủ của ông ta, vừa mới bước được hai bước đã bị tóm lại.

 “Con trai cậu bị tà ám, tôi chỉ đến đây để đuổi ma.” 

Mắt cha tôi đỏ hoe, ông ta không nói một lời nào, liền dùng xẻng đ.ập thật mạnh vào đ. ầu bà ta.

 Bà Lý hét lên và ngã xuống đất, má. u chảy ra. Không gian bỗng trở nên yên tĩnh.

Tôi ngừng khóc, lao tới chỗ bà nội đang bất tỉnh, kêu lên: "Bà ơi, bà không sao chứ? Bà ơi, bà ơi, bà mau dậy đi.” 

Tôi dùng tay véo thật mạnh vào người bà ta. Tôi đã học nó trên TV, véo miệng có thể giúp người hôn mê tỉnh lại sớm hơn. 

Bà già ho hai tiếng mở mắt ra. Tôi thì thầm bên tai bà ta. “Bà ơi, thật đáng sợ. Cha đã gi.ết ngư.ời. Ông ta sa.y đến mức không nhận ra chúng ta.”

 “Cha còn nói muốn gi.ết bà, con và mẹ con.  Bà nhìn xem, con bị bố đ.ánh đến chảy cả má.u. Chúng ta phải làm sao đây?” Khi bà ta mở mắt ra, nhìn thấy bà Lý và thím Vương nằm trên vũng má.u. Còn cha tôi đang cầm một cái xẻng cả người đầy má.u.

Bà ta thấy vậy hoảng sợ đứng dậy, đẩy tôi ra rồi bỏ chạy. Bà ta bị huyết áp cao. Hơn nữa, còn nghe lời bác sĩ lang băm trong làng ngừng uống thuốc để kiểm soát huyết áp. Nằm hồi lâu, bà ta đột nhiên ngồi dậy, lại bị kích thích, huyết áp tăng mạnh, mạch má.ú trên đầu bị đứt. 

Chưa đi được hai bước thì đã ngã gục xuống đất. Tay chân co giật quằn quại trên đất, bà ta ngừng di chuyển. 

Cha tôi nhìn thấy bà nội gục xuống, vội vàng bỏ xẻng xuống nhìn. Cái xẻng nảy lên như sắp rơi trúng đầu tôi. Nhưng giây tiếp theo, Trần Thịnh Nam lao vào đỡ cho tôi. Trong giây lát cái xẻng đã đập vào đầu bà ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ac-linh-dau-thai/chuong-6.html.]

Ngay lúc đó tôi đã nghĩ rằng bà ta thật sự yêu tôi. Nhưng giây tiếp theo, khi tỉnh táo lại, tôi nhận ra đó thực chất chỉ là bản năng của một người làm mẹ. Bà ta che chắn cho tôi dưới thân mình, trong mắt vừa sợ vừa vui, bà ta sợ cái xẻng rơi trúng người tôi, nhưng may mắn là xẻng không đánh trúng mình. 

Tôi cười khẩy nhìn vào mắt bà ta: “Mẹ ơi, mẹ yêu con hay giới tính của con?” 

Bà ta sửng sốt, hồi lâu không nói, một giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt. Đúng là nước mắt của cá sấu.

Có quá nhiều chuyện xảy ra trong sân nhà tôi. Dân làng đi ngang qua thấy cảnh tượng trong sân vội vàng gọi cả.nh sát. Bà Lý, thím Vương và bà nội ch.ết ngay tại chỗ. Cha bị tống giam vào đồn cả.nh sát vì tình nghi gi.ết người.

Sau khi ra khỏi đồn cả.nh sát, tôi nắm tay Trần Thịnh Nam: “Mẹ ơi, bây giờ chỉ còn lại chúng ta thôi.” 

Mẹ rất sợ tôi. Bà ta nói: “Chiêu Đệ, mẹ có lỗi với con. Con có thể ra khỏi cơ thể của em trai con được không?” 

Tôi mỉm cười, nói: "Mẹ, mẹ đang nói gì vậy? Con là Diệu Tổ, còn chị con đang ở trên vai mẹ.”

Tôi đặt tay bà ta lên vai, nắm chặt hơn. “Mẹ, con và chị gái sẽ không bao giờ xa mẹ, được không?”

Sau khi xảy ra chuyện này, tinh thần Trần Thịnh Nam có chút bất thường. Lúc thì tỉnh táo lúc thì không bình thường. Vì tôi còn nhỏ, mẹ không thể một mình chăm sóc tốt cho tôi được. Ủy ban làng đưa mẹ và tôi đến nhà bà ngoại. Bà ngoại, như là một người xa lạ, tôi không có ấn tượng gì cả. Trần Thịnh Nam kết hôn với cha tôi khi bà ta 18 tuổi rồi sinh ra tôi khi 19 tuổi. Đã rất nhiều năm rồi, tôi hiếm khi nghe bà ta kể về bà ngoại. 

Ngồi lên xe ủy ban xã, chúng tôi đi qua hết ngọn núi này đến ngọn núi khác. Tôi không biết qua bao lâu thì ô tô đã đậu ở cái sân cạnh tòa nhà bốn tầng, hơi khác một chút so với những gì tôi tưởng tượng. Tôi vốn tưởng gia đình bà ngoại tôi rất nghèo, nếu không thì tại sao bà lại bán con gái mình cho một nhà nghèo kiết xác như nhà cha tôi? 

Tôi không ngờ nhà bà ngoại lại khá giàu có, sân trước sạch sẽ, gọn gàng, rộng rãi, sáng sủa. Sau khi bấm chuông cửa một lúc, một bà già đi ra. Bà ta có mái tóc trắng, đeo kính gọng đen và trông rất hiền lành. Khuôn mặt của bà ta trông hơi giống Trần Thịnh Nam, chắc chắn đây là bà tôi. Khi nhìn thấy tôi và Trần Thịnh Nam đứng ngoài cửa, bà ta ôm chúng tôi và bật khóc.

Bình luận

1 bình luận

Loading...