Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ác Duyên - Phần 3

Cập nhật lúc: 2024-10-15 04:08:57
Lượt xem: 3,817

06

 

Ta mạnh mẽ đẩy Bùi Trạm ra khi hắn đang định đỡ lấy Lục Thanh Uyển, hung hăng nhìn hắn chằm chằm: “Ngươi còn dám chạm vào tỷ tỷ ta sao?”

 

Bùi Trạm vốn đã nén cơn giận, nay bị ta khiêu khích, lửa giận bốc lên đầu: “Tại sao ta lại không dám chạm? Chúng ta vốn là…”

 

“Bùi Trạm!” Lục Thanh Uyển hoảng sợ hét lớn cắt ngang lời hắn.

 

Ta thuận thế cười khẩy: “Ngươi định nói rằng ngươi và tỷ tỷ ta tình nguyện hẹn hò ở nơi này để làm những chuyện ô uế mắt người sao?

 

“Tỷ tỷ ta đường đường là Đại tiểu thư của Lễ Bộ Thượng Thư phủ, có bao nhiêu gia đình tốt đẹp để chọn, sao lại đi chung tình với ngươi?

 

“Thật quá vô lý, hôm nay để mọi người làm chứng, chúng ta đối chất ngay tại đây!”

 

Nói rồi, ta nhìn Lục Thanh Uyển, đôi mắt đẫm lệ: “Tỷ tỷ, mau nói đi, là tên Bùi Trạm này đã ép buộc tỷ! Lẽ nào tỷ muốn để danh tiếng của phụ thân bị vấy bẩn, khiến cả Lễ Bộ Thượng Thư phủ không còn mặt mũi nào sao?”

 

Lục Thanh Uyển nghẹn lời, khuôn mặt đỏ bừng vì bối rối.

 

Bùi Trạm cũng không buông tha cho nàng: “Thanh Uyển, nàng nói cho họ biết, chúng ta vốn định kết hôn, chỉ là nhất thời lỡ lầm thì có gì to tát?”

 

Lục Thanh Uyển có chút do dự, nhưng ta đã nhanh chóng nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng.

 

“Tỷ tỷ, Tam hoàng tử cao quý như vậy, nếu biết tỷ bị người khác ép buộc, chắc chắn sẽ vì tỷ mà đòi lại công bằng, càng yêu thương tỷ hơn!”

 

“Thanh Uyển, mau nói đi!”

 

“Tỷ tỷ, lẽ nào tỷ thực sự muốn bỏ qua Tam hoàng tử để chọn một kẻ ăn chơi trác táng thế này sao?”

 

“Thanh Uyển!”

 

“Tỷ tỷ!”

 

Trong sự bức ép không ngừng của ta và Bùi Trạm, cùng với những ánh mắt soi mói từ xung quanh, cuối cùng Lục Thanh Uyển không thể giữ được lý trí, theo phản xạ mà chọn con đường mà nàng muốn nhất.

 

“Phải, là Bùi Trạm đã ép buộc ta!”

 

Nói xong, nàng liền ôm mặt khóc lóc.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ac-duyen/phan-3.html.]

Bùi Trạm đứng sững tại chỗ, vẻ mặt đầy kinh ngạc, sau đó là thất vọng tràn trề.

 

Những tiểu thư quý tộc chỉ trỏ về phía hắn, nhưng hắn chẳng nghe thấy gì, đôi mắt đỏ ngầu chỉ nhìn chằm chằm vào Lục Thanh Uyển.

 

Hắn tiến thêm một bước, định nắm lấy Lục Thanh Uyển để hỏi rõ ngọn ngành, nhưng ta đã chặn trước mặt.

 

“Ngươi còn có gì để nói nữa? Cha ta nhất định sẽ xin Hoàng thượng một lời công đạo!”

 

Nói xong, ta kéo Lục Thanh Uyển nhanh chóng rời khỏi.

 

Lúc này, đích mẫu và các phu nhân quý tộc đều đang ở phía đông tiếp chuyện cùng các bậc trưởng lão trong phủ, nhưng dù xa đến đâu, hẳn họ cũng đã nghe được tin và đang gấp rút chạy đến đây.

 

Ta phải dứt điểm mọi chuyện trước khi họ đến, nếu không, đích mẫu của ta còn khó đối phó hơn cả Lục Thanh Uyển!

 

07

 

Quả nhiên, trên đường về, chúng ta gặp các phu nhân đang vội vã kéo đến.

 

Lúc này sự việc đã rồi, đích mẫu Lý Doanh Doanh cũng không tiện nói thêm điều gì, chỉ đau lòng ôm lấy Lục Thanh Uyển, rồi đưa chúng ta về phủ.

 

Chắc chắn bà ta sẽ tra xét kỹ càng vụ việc lần này, bởi vì ban đầu kế hoạch vốn là nhằm vào ta, nhưng không ngờ xảy ra biến cố, lại khiến Lục Thanh Uyển gặp họa.

 

Nhưng ta dám chắc, bà sẽ chẳng tìm ra điều gì.

 

Vì quan trọng nhất là, lúc này Bùi Trạm sẽ không hợp tác để bọn họ điều tra sự thật.

 

Tính cách của hắn, yêu thì muôn phần tốt đẹp, nhưng khi hận thì muốn xé nát người ta.

 

Nếu như trước đây, Lục Thanh Uyển có thể dỗ dành một chút, có lẽ hắn cũng sẽ nguôi giận.

 

Nhưng hiện giờ, đừng nói Lục Thanh Uyển vì Tam hoàng tử mà không dỗ, dù nàng có muốn, phụ thân cũng không cho phép nàng làm mất mặt thêm nữa!

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Chát!”

 

Lục Thanh Uyển bị cha đánh ngã xuống đất, nàng ôm mặt, không thể tin nổi, òa khóc nức nở.

 

“Nếu phụ thân trách nữ nhi đã làm ô uế thanh danh, vậy thì nữ nhi đành đập đầu mà c.h.ế.t quách đi cho rồi!”

 

Lý Doanh Doanh khóc lóc chạy tới ngăn cản, kéo nàng lại trước khi nàng lao vào cột: “Con gái đáng thương của ta, đều tại tên vô liêm sỉ kia mà làm con thành ra thế này! Con có lỗi gì đâu, sao lại phải đến nông nỗi này?”

Loading...