A Uyển - Phần 1

Cập nhật lúc: 2024-07-04 11:53:57
Lượt xem: 214

1

Lúc quân của nhà họ Đoạn tấn công là vào ban đêm, Hồ Tuấn đang ân ái cùng tôi và những cô vợ lẽ khác của mình trong hồ nước nóng.

Dưới ánh trăng, khẩu s.ú.n.g lục lạnh lùng phát sáng, lên đạn và b.ắ.n liên tục.

Một lúc sau, nước hồ màu trắng sữa bị nhuộm đỏ tươi, Hồ Tuấn bị kéo ra khỏi bể bơi, hắn hét lên xin tha mạng.

Đoạn Kỳ im lặng, lặng lẽ nạp đạn cho khẩu s.ú.n.g lục, sau đó b.ắ.n liên tiếp mười phát cho đến khi thân hình mập mạp của Hồ Tuấn ngã xuống đất và bốc khói.

Khuôn mặt của Đoạn Kỳ dính đầy m.á.u trên bộ đồng phục sạch sẽ, dưới ánh trăng nhợt nhạt, trông anh hung dữ như mãnh hổ.

Đầu người vợ thứ tư của Hồ Tuấn đẫm m.á.u nổi trên mặt nước chạm vào cánh tay tôi, nhưng tôi không dám cử động.

Đoạn Kỳ nhướng mi nhìn tôi, khẩu s.ú.n.g vừa nã đạn g//iết người quay về phía tôi.

"Tự mình đi ra."

Tôi nhìn Hồ Tuấn trên mặt đất, sự giằng xéo trong lòng tôi ngay lập tức biến mất.

Hồ Tuấn là người đã g//iết cha của Đoạn Kỳ và giờ đây hắn được anh ban tặng mười viên đạn.

Trước đây, khi tôi từ hôn, tôi đã làm nhục anh rất nhiều, một cái c//hết dường như không đủ để tôi trả giá.

Đoạn Kỳ luôn là một người có thù phải trả.

Tôi quỳ trước mặt anh giống như Hồ Tuấn, điểm khác biệt là tôi không cầu xin sự thương xót mà chờ đợi sự hành quyết của anh.

Sáu năm nay tôi luôn mơ đến cảnh đoàn tụ với anh nhưng không ngờ chúng tôi lại gặp nhau trong hoàn cảnh này.

Tôi nghe thấy tiếng s.ú.n.g lên nòng và giọng anh nói: "Bà chín, sáu năm xa cách, em có hối hận không?”

Hối hận ư?

Tôi chưa bao giờ hối hận, rốt cuộc tôi đã chờ được đến ngày này, Đoạn Kỳ còn sống và sống tốt hơn tôi tưởng tượng.

Nếu có điều gì hối hận, chính là ngày anh đến tìm tôi, lẽ ra tôi không nên để anh quỳ ngoài cửa phủ ba ngày ba đêm.

Đó là một ngày của tháng mười hai, trời mưa không ngớt, nền gạch xanh lạnh ngắt, anh quỳ đến rã cả chân.

Họng s.ú.n.g lạnh lùng chạm vào thái dương tôi.

"A Uyển, em còn có cái gì muốn nói với tôi không?"

Vâng, có quá nhiều chuyện mà tôi không biết nên bắt đầu từ đâu.

Bây giờ cũng là một đêm của tháng mười hai, trời lạnh hơn ngày này sáu năm trước, tuyết đầu mùa vừa rơi, nhung tuyết mịn bay trong không trung, rơi trên bộ quần áo mỏng ướt của tôi.

[Đoạn Kỳ, em lạnh quá, ôm em một lần cuối được không? Anh đã quên ôm em vào ngày anh rời đi]. Tôi tự nói đi nói lại trong lòng, rồi lắc đầu: "Không có."

"Không cầu xin tha thứ sao?"

Cầu xin tha thứ ư? Trái tim tôi run lên, tôi nên dùng thân phận nào đây?

Tôi nhìn lên và thấy m.á.u trên mặt anh đã khô, vết m.á.u chuyển sang đỏ sẫm, đôi mắt sắc lạnh đó chứa đựng sự mỉa mai nhiều hơn là tình yêu.

Đoạn Kỳ nghĩ tôi sẽ cầu xin anh để được sống sót.

Trước đây, tôi đã từng làm điều này. Trong mắt Đoạn Kỳ, tôi nhất định là một kẻ tham sống sợ c//hết, chạy theo phú quý, thà làm người vợ lẽ thứ chín của Hồ Tuấn hơn là làm vợ của anh.

Khẩu s.ú.n.g trong tay Đoạn Kỳ rời khỏi thái dương, trượt xuống cổ tôi rồi đến ngực, vén bộ quần áo mỏng trong suốt của tôi lên, lộ ra những đường cong quyến rũ: "G//iết em thì tiếc quá, giữ em lại để hầu hạ tôi."

Có lẽ vì đã trải qua sáu năm bị t//ra t//ấn quá khó chịu, tôi run hết cả người khi nghe đến từ hầu hạ.

Tôi chộp lấy khẩu s.ú.n.g mà Đoạn Kỳ định rút ra, dí nó vào trán mình.

"Đừng như vậy. . . Đoạn Kỳ, g//iết tôi đi. . . "

Sắc mặt Đoạn Kỳ dần trầm xuống, anh nhấc tôi từ dưới đất lên lên, chỉ vào cái xác đầy vết đạn của Hồ Tuấn, nói:

"Thẩm Uyển, em vì vinh hoa phú quý, chịu đựng hầu hạ hắn sáu năm, sao giờ lại muốn c//hết."

Họng s.ú.n.g của anh lại gí vào hàm tôi: "Em ghét tôi lắm sao?"

Tôi chộp lấy cò s.ú.n.g trên tay anh, nó lạnh như trái tim tôi lúc này vậy.

"Đùng"

Một tiếng động lớn trên bầu trời đêm khiến lũ quạ đậu trên ngọn cây sợ hãi bay tán loạn.

Tôi ngã xuống sàn. Đáng tiếc, chỉ một chút nữa thôi. Đoạn Kỳ đã kịp thời phản ứng.

Viên đạn sượt qua mặt tôi, để lại một vết thương dài bằng ngón tay, nóng rát và có mùi cháy khét.

Đoạn Kỳ quay mặt tôi để kiểm tra: "Tôi sẽ không để cho em c//hết dễ dàng như vậy!"

Anh ra lệnh cho người của mình nhốt tôi lại.

2

Khi tôi tám tuổi, thế giới rất hỗn loạn, có nhiều người đói khổ, nhiều đứa trẻ bị bán ở hai bên đường, phần lớn là con gái.

Tôi thấy họ khóc lóc không nỡ rời xa cha mẹ nhưng cha mẹ của họ chỉ quan tâm đến việc đếm từng đồng xu.

Tôi gánh củi trên người và chạy một mạch về nhà, tôi sợ mẹ tôi sẽ đánh tôi nếu tôi về muộn. Đôi đòn gánh dày và dài, đập vào người tôi rất đau.

Tôi không muốn bị bán, tôi nghe người ta nói rằng chị Tiểu Hoa ở Ngõ Đông đã c//hết chỉ sau ba ngày bị bán vào Hồ gia, và bị ném lõa thể trên đường.

Tôi nghĩ chỉ cần là tôi làm việc chăm chỉ, bố mẹ tôi sẽ không bán tôi.

Nhưng sau này mẹ tôi sinh em trai, người ta thay cho tôi chiếc áo khoác vừa người, đưa tôi ra đường, tôi được bán với giá hai mươi đồng, cao hơn người khác, bố mẹ tôi rất vui mừng, họ cầm tiền và rời đi mà không nhìn lại, không nhìn thấy tôi khóc thầm.

Một người phụ nữ mặc quần áo rất đẹp đã mua tôi, bà ấy là mẹ của Đoạn Kỳ, vợ của Đoạn tư lệnh.

Sau khi vào phủ nhà họ Đoạn, tôi không cần phải nhặt củi, giặt giũ, nấu ăn. Tôi được ăn no mặc ấm.

Những người làm trong nhà đều nói rằng phu nhân là người tốt bụng và là ân nhân của họ, vì vậy bà ấy cũng trở thành ân nhân của tôi.

Tôi cũng gặp cậu bé 10 tuổi Đoạn Kỳ lần đầu tiên.

Anh cao hơn tôi nửa cái đầu, mặc bộ quân phục hải quân nhỏ, tay cầm chiếc mũ quân đội xoay tròn, đã cắt b.í.m tóc thành húi cua gọn gàng.

Phu nhân nói từ nay về sau tôi sẽ đi theo Đoạn Kỳ, thiếu gia đi đâu tôi cũng sẽ đi theo.

“Đoạn Kỳ, cái đuôi nhỏ của cậu lại tới rồi!”

Hải Thành nhiều thiếu gia như vậy, chỉ có Đoạn Kỳ là có một tiểu nha đầu bên người.

“Đoạn thiếu gia, đây không thể là cô dâu tương lai của cậu được!” Các bạn học của anh luôn chế giễu tôi..

Lúc đó Đoạn Kỳ đã nổi giận, ném sách vào người tôi, bảo tôi cút đi, rồi xông lên đánh chúng.

Tôi không những không cút đi mà khi thấy anh vào phòng khiêu vũ, tôi còn lập tức chạy về nhà báo cáo phu nhân.

Đoạn phu nhân rất tức giận, đánh Đoạn Kỳ, phạt anh quỳ ở từ đường, anh cũng vì chuyện này mà ghi thù với tôi.

Chính vì vậy, anh luôn cũng bắt tôi phải làm việc này việc kia, còn lục soát không cho tôi cơm ăn.

Mỗi lần tôi làm anh không hài lòng, anh lại ghi thêm “tội lỗi” cho tôi, sau đó anh sẽ trả thù. Nhỏ nhặt như chuyện anh đi vệ sinh, tôi gấp khăn giấy ba lần thay vì hai lần, anh cùng phải viết vào sổ ghi thù. Chỉ trong nửa năm, anh đã viết đầy một cuốn sổ dày.

Đoạn Kỳ còn dọa sẽ tố cáo tôi với nhà chồng tương lai để tôi không lấy được chồng.

Tóm lại, Đoạn Kỳ là người có thù phải trả.

Đoạn Kỳ vẫn luôn muốn cắt cái đuôi nhỏ là tôi, muốn loại trốn khỏi tôi, nhưng anh quá cao, quá nổi bật, trong đám đông, tôi chỉ cần liếc mắt một cái đã cái đầu húi cua của Đoạn Kỳ.

Đoạn Tư lệnh không cho anh ra đường tranh luận nhưng anh vẫn khăng khăng làm theo ý mình. Mọi người trong phủ nhà họ Đoạn đều tuân thủ các quy tắc, ngoại trừ Đoạn Kỳ là không bao giờ.

Một người nào đó trong đám đông muốn b.ắ.n vào Đoạn Kỳ, tôi kịp thời nhìn thấy và đẩy anh xuống nhưng tôi lại trúng đạn thay anh.

Đoạn Kỳ ôm tôi chạy về nhà, tôi đau suýt c//hết, may mà viên đạn chỉ trúng vào chân, tôi bị què ba tháng.

Từ đó Đoạn Kỳ dường như không còn g//hét tôi nữa, tôi cũng không cần đi theo anh nữa, thay vào đó anh luôn tìm đến tôi.

Anh sẽ mang cho tôi những chiếc bánh nếp ngọt và những cuốn sách ảnh rất đẹp, nhưng có những từ trong sách ảnh mà tôi không thể hiểu được, vì vậy Đoạn Kỳ sẽ dạy tôi cách đọc chúng.

Đoạn Kỳ cầm tay dạy tôi cầm bút, tôi viết tên mình một cách xiêu vẹo.

Tôi hỏi tên anh được viết như thế nào, anh viết ở bên cạnh, rất rõ ràng và mạnh mẽ, đẹp hơn của tôi hàng trăm lần.

Tôi phác thảo tên của hai chúng tôi rồi hỏi: "Thiếu gia, đây chính là thiệp hỏi sao?" Em xem trên sách ảnh thấy họ đều làm như vậy, nam nữ viết tên lên thiệp hỏi, sau đó thành hôn.

Đoạn Kỳ đỏ mặt buông tay tôi ra: “Ai nói với em thế?”

Tôi chỉ vào cuốn sách ảnh.

Đoạn Kỳ xấu hổ gãi đầu: “Bây giờ họ không viết tên lên thiệp hỏi nữa, mà là trực tiếp cầu hôn."

“Cầu hôn là gì?” Đoạn Kỳ luôn nói những điều mới lạ mà tôi chưa từng nghe qua.

"Đó là khi yêu nhau, một người đàn ông cầu hôn một người phụ nữ, và người phụ nữ đồng ý, hai người có thể trở thành vợ chồng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/a-uyen/phan-1.html.]

Đoạn Kỳ vò tờ giấy bạc thành một hình tròn nhỏ, sau đó nắm lấy tay tôi đeo vào ngón áp út: “Khi cầu hôn đàn ông cần có một chiếc nhẫn, giống như thế này."

“Vậy bây giờ em là vợ anh à?” Tôi giơ tay lên nhìn.

Đoạn Kỳ bĩu môi búng vào trán tôi một cái: “Đồ ngốc, phải lưỡng tình tương duyệt mới được!"

Cái gì là lưỡng tình tương duyệt, tôi lại không hiểu.

***(Lưỡng tình tương duyệt – 两情相悦 – là một câu thành ngữ của Trung Quốc, nôm na là cả hai bên nam nữ đều có tình cảm với nhau)***

Sau này tôi đã có thể ra khỏi giường nhưng vẫn phải chống gậy và khập khiễng đi lại, giống như chú Nhị Mã què trong ngõ, mọi người đều thích cười nhạo và gọi chú là ông già què..

Tôi nghĩ mình có thể không khá lên được nữa, bây giờ còn nhỏ gọi là tiểu què, về già sẽ bị gọi là bà già què.

Ngay lúc tôi đang buồn, Đoạn Kỳ bưng bánh nếp đến, từ xa gọi tôi là tiểu què, tôi òa khóc.

Đoạn Kỳ không biết vì sao tôi khóc, anh nói: "Ai bắt nạt em, nói cho anh biết, anh sẽ dạy cho hắn một bài học!"

Khoảng thời gian này, Đoạn Kỳ luôn tới tìm tôi, còn gọi tôi là tiểu què, lập tức chỉ vào anh: "Đoạn Kỳ, đều là lỗi của anh, sao lại gọi em là tiểu què!"

Tôi tủi thân khóc, nước mắt nước mũi chảy dài, vẫn không quên ăn bánh nếp.

Đoạn Kỳ cười cười, nắm lấy ngón tay của tôi nói: "Được rồi, tiểu què, anh sẽ chăm sóc em."

Tôi yên tâm khi nghe anh nói vậy, bởi vì Đoạn Kỳ luôn giữ lời hứa.

Chẳng mấy chốc Đoạn Kỳ có một chiếc xe đạp, trước đây tôi đã nhìn thấy nó trên phố, nghe nói một chiếc giá 700 tệ, rất đắt.

“A Uyển, lên xe đi!” Đoạn Kỳ hướng phía trước vẫy tay với tôi, mày và mắt cong cong, chiếc áo sơ mi trắng của anh rực rỡ dưới ánh mặt trời, lần đầu tiên tôi cảm thấy Đoạn Kỳ rất tốt, rất đẹp trai, đẹp trai không kém một diễn viên nổi tiếng trong một vở opera.

Tôi chưa bao giờ đi xe đạp, nó loạng choạng làm tôi sợ hãi.

Đoạn Kỳ nắm lấy tay tôi đặt lên eo anh, tôi nghe thấy giọng nói của anh ẩn chứa một nụ cười: “Ôm chặt vào! Nếu em lại bị gãy chân, em sẽ phải dựa vào anh nữa đấy."

Tôi cảm thấy hơi ấm từ bụng anh truyền qua cánh tay ngoài lớp áo sơ mi, má tôi ngay lập tức đỏ bừng.

Đoạn Kỳ bấm chuông xe leng keng giống như nhịp đập trái tim tôi đang va chạm.

Tôi đã ngồi phía sau của chiếc xe đạp đó trong sáu năm, và bánh xe đã được thay đổi nhiều lần, cho đến khi Đoạn Kỳ mười sáu tuổi, mọi thứ đột ngột kết thúc.

Phu nhân đưa tôi vào phòng bà vì để tôi không thể đi theo Đoạn Kỳ.

Khi đó, luôn có một tiểu thư mặc Âu phục đến phủ tìm Đoạn Kỳ,

Tôi đã nhìn thấy cô ấy vài lần từ xa, cô ấy trông mũm mỉm, xinh đẹp và rất dễ thương,

Sau này nghe nói cô ấy họ Bạch, vợ tương lai của Đoạn Kỳ.

Phu nhân không cho chúng tôi gặp mặt, Đoạn Kỳ chặn tôi lại trên đường: “A Uyển, anh sẽ không lấy cô ta, em đừng hiểu lầm."

Tôi cúi đầu không dám nhìn anh, phu nhân đã cảnh cáo tôi không được gặp lại Đoạn Kỳ, nếu không... anh sẽ c//hết.

“A Uyển, yên tâm đi, anh đã nói rồi, anh sẽ chịu trách nhiệm với em.” Đoạn Kỳ bỏ lại những lời này, vội vàng chạy vào phòng phu nhân.

Một lúc sau, trong phòng xảy ra cãi vã, khi tôi đến, phu nhân còn đập vỡ miếng ngọc bội mà bà yêu thích.

"Hãy cưới con gái của Tham mưu trưởng, con muốn cưới cô gái A Uyển kia làm vợ, con đúng là không có lý trí! "

Đoạn Kỳ rất bướng bỉnh, không nói lời nào, kéo tôi đi.

Lòng bàn tay bị nắm vừa nóng vừa ẩm, cúi đầu nhìn mới phát hiện chảy máu: “Đoạn Kỳ..."

Anh đột nhiên dừng lại, đeo một chiếc nhẫn bạc trơn vào ngón áp út của tôi: “A Uyển, gả cho anh đi."

Đoạn Kỳ nói rằng đây là một lời cầu hôn của anh dành cho tôi.

“Đoạn Kỳ, vợ anh là Bạch tiểu thư, em…” Tôi không phải con nhà danh gia vọng tộc, làm sao xứng với anh được.

Đoạn Kỳ nắm tay tôi: “Nói cho anh biết, em có thích anh không?"

Tôi muốn nói dối, nhưng nhìn ánh mắt chờ mong của anh, tôi không khỏi gật đầu.

Anh mỉm cười: “Điều đó có nghĩa là chúng ta đang yêu nhau, và em sẽ là vị hôn thê của anh từ bây giờ. Anh, Đoạn Kỳ, xin thề rằng anh sẽ chỉ yêu vợ mình, A Uyển, và anh sẽ không kết hôn nếu người đó là không phải là em!"

Anh cẩn thận hôn lên má tôi: “Chiếc nhẫn này hơi cũ, khi trở về anh sẽ chọn cho em chiếc nhẫn đẹp nhất ở Hải Thành!” Đoạn Kỳ miễn cưỡng xoa xoa mặt tôi: “A Uyển, đợi anh nhé.”

Nhưng tôi biết, tôi không đợi được nữa.

3

Ngày hôm sau, Đoạn Kỳ ra tiền tuyến, anh ấy muốn cưới tôi sau khi lập chiến công ở chiến trường.

Tôi nhìn anh ra đi mà lòng đau nhói, nước mắt trào ra, nhỏ giọt trên chiếc nhẫn.

“Nếu cô không rời đi, Đoạn Kỳ sẽ c//hết”, tôi khó mà tin những lời của phu nhân.

Bà ấy nói rằng Đoạn Kỳ nhất định phải có chuyến đi này.

Năm xưa bà mua tôi trên phố, để tôi đi theo Đoạn Kỳ, đỡ cho anh một phát súng, lúc anh cầu hôn tôi thì rời đi, sau đó anh ra tiền tuyến.

Tất cả những điều này đã được phu nhân đoán trước, nếu tôi không rời đi, Đoạn Kỳ sẽ c//hết.

“Trời đã định hai người các ngươi không có quan hệ gì với nhau, buông tay ra, nếu không sẽ Đoạn Kỳ sẽ c//hết.”

Tôi không vui cũng không buồn, chai sạn vì đã trải qua quá nhiều đau khổ.

"Phu nhân! Thực sự không còn cách nào khác sao..." Tôi không muốn tin, cố gắng đấu tranh giành lấy hạnh phúc của mình.

"Đây là số phận, không ai có thể thay đổi được. Hơn nữa, cô dám đánh cược tính mạng của Đoạn Kỳ sao?"

Tôi không thể.

Lỡ như có chuyện gì… Tôi chỉ muốn Đoạn Kỳ còn sống, nói không chừng sáu năm sau, anh thật sự sẽ trở về.

Nhưng liệu anh có tha thứ cho tôi không?

4

Sau khi tôi rời đi, nhà họ Đoạn không còn A Uyển, vợ sắp cưới của Đoạn Kỳ cũng không còn nữa.

Tôi trở thành con gái nuôi của nhà họ Thẩm, tên là Thẩm Uyển

Tôi đếm từng ngày chờ đến ngày phu nhân nói.

Tháng mười hai, không có tuyết rơi, trời mưa ba ngày ba đêm, lạnh đến cả bầu trời dường như cũng đang báo động cho tôi.

Đoạn Kỳ ngoài cửa vẫn quỳ, anh không ngừng gọi tên tôi, cầu xin ta ra ngoài gặp anh.

Anh nói rằng anh đã lập được thành tích trong quân đội, mua chiếc nhẫn đẹp nhất ở Hải Thành, anh muốn cưới tôi làm vợ, tại sao tôi lại bỏ đi.

Mưa vẫn tiếp tục rơi lộp bộp trên những viên gạch xanh. Anh ở ngoài cửa, tôi ở trong cửa, cách nhau một cánh cửa.

Đáng tiếc phủ nhà họ Thẩm đóng chặt đến mức không có một khe hở nào, ngay cả việc nhìn trộm anh cũng trở thành một điều ước quá xa xỉ.

Thông tin ở Hải Thành luôn lan truyền nhanh chóng, huống hồ là một người nổi bật thu hút sự chú ý như Đoạn Kỳ.

Mọi người đang xem trò vui của Đoạn Kỳ, thiếu gia tốt của nhà họ Đoạn vì một nha đầu mà quỳ trước cửa ba ngày ba đêm.

Đoạn Kỳ rất tức giận, năm xưa cho dù Đoạn tư lệnh đập nát roi cũng không quỳ xuống nhận lỗi.

Nhưng anh đã quỳ ở đây, hết lần này đến lần khác cầu xin tôi.

Ba ngày cuối cùng cũng trôi qua, tôi mở cửa.

"A Uyển, mặc kệ lý do của em là gì, chỉ cần em nói ra, anh đều sẽ tin."

"A Uyển, em cùng anh trở về được không?"

"A Uyển, em còn có cái gì muốn nói với anh sao?"

"Thực sự không..."

Đoạn Kỳ nắm lấy vạt áo tôi và liên tục hỏi, tôi có thể cảm thấy tay anh run rẩy.

Anh sợ rằng tôi sẽ đưa ra câu trả lời, và cũng sợ rằng sẽ không có câu trả lời.

Tôi cố nén nước mắt, kéo lại vạt áo từ tay Đoạn Kỳ, cầm chổi quét sạch nước đọng trên mặt đất: “Thiếu gia, mời người trở về đi, mưa tạnh rồi, Thẩm Uyển đi quét nước."

Đoạn Kỳ bỗng nhiên ngã xuống đất phun ra một ngụm máu, anh bị thương đã lâu nhưng không chịu về nhà chữa bệnh, vẫn ngoan cố như xưa.

Tôi quay lại, không nhìn anh nữa, mím môi, nước mắt chảy dài trên mặt.

Đoạn tư lệnh sai người khuyên anh trở về, Đoạn Kỳ uất ức, không cam lòng, nổi giận gầm lên một tiếng: “Cút ngay!"

Những người hầu bàn tán xôn xao: “Tư lệnh bị ám sát, phu nhân gọi thiếu gia mau trở về."

Mọi thứ đang phát triển như dự đoán, Đoạn Kỳ ngất đi và được khiêng về.

Tôi nhận được một lá thư từ phu nhân vào đêm hôm đó, nhà họ Đoạn rời khỏi Hải Thành, và muốn tôi phục vụ kẻ thù g//iết cha của Đoạn Kỳ, Hồ Tuấn, trở thành vợ lẽ thứ chín của hắn.

Chuyện này diễn ra trong sáu năm.

Bình luận

0 bình luận

    Loading...