Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

A Thư - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-10-18 08:53:33
Lượt xem: 726

14.

Từ hôm đó, thái độ của ta với Tạ Kỳ An tốt hơn một chút. 

Ít nhất là không luôn giữ vẻ lạnh lùng như những ngày trước. 

A Lâm nhận ra sự thay đổi trong thái độ của ta, cau mày đến hỏi: 

"Ngươi định tha thứ cho hắn sao?" 

Ta cúi đầu gẩy bàn tính, không trả lời trực tiếp, mà hỏi ngược lại: 

"Ngươi lần này về kinh, có biết đại tiểu thư của phủ Quốc công hiện giờ sống ra sao không?" 

A Lâm mặt lạnh tanh, không có ý định trả lời. 

"A Lâm." 

"Sống không tốt."

Hắn cứng nhắc nói,

"Phủ Quốc công suy tàn, nàng vẫn phải gả cho Triệu Vương gia. Nhưng Triệu Vương là người thô lỗ, trong chuyện phòng the lại có chút sở thích kỳ lạ, Chu Tòng Tuyết vừa mới gả không bao lâu đã khóc lóc đòi về, nhưng chẳng ai quan tâm. Sau đó, nàng khó khăn lắm mới tìm được cơ hội trốn thoát, nhưng lại bị sơn tặc bắt đi mấy ngày. Khi trở về thì trong sạch bị hủy hoại, gương mặt kia cũng bị hủy, giống như—" 

A Lâm đột nhiên ngừng lời. 

Ta không bận tâm đến sự ngắt lời của hắn, chỉ hỏi: "Triệu Vương đưa nàng về sao?" 

A Lâm ừ một tiếng, sắc mặt khó coi vô cùng: "Hắn lại còn được ca ngợi là người có tình có nghĩa." 

"Vậy ngươi nghĩ Triệu Vương là người độ lượng như vậy sao?" 

Ta lại hỏi. 

A Lâm không đáp nữa. 

Ta khẽ cười, tiếp tục cúi đầu gẩy bàn tính: 

"Nói cho đúng thì ta và Tạ Kỳ An vẫn là vợ chồng." 

"Nhưng giờ hắn—" 

"A Thư!" 

Giọng Tạ Kỳ An đột nhiên vang lên, ngắt lời A Lâm. 

Hắn ta bước về phía ta, không để ý chen lấn A Lâm ra, như khoe bảo vật, đưa món đồ trên tay cho ta xem: 

"A Thư thích không?" 

Những ngày này Tạ Kỳ An luôn tìm cách tặng quà cho ta. 

Ta nhận lấy đôi khuyên tai hồng ngọc, trong mắt thoáng qua một chút kinh ngạc: 

"Thích." 

"Vậy ta có thể đeo cho A Thư không?" Tạ Kỳ An rụt rè hỏi. 

Ta khựng lại, cười với hắn ta: "Được." 

Tạ Kỳ An mím môi. 

Động tác cúi người đeo khuyên tai cho ta nhẹ nhàng mà run rẩy. 

Còn câu chuyện của A Lâm thì chưa được kể hết. 

Chất độc trong người Tạ Kỳ An vẫn chưa giải được. 

Thuộc hạ của hắn cuống cuồng tìm kiếm dchàng y thánh thủ khắp nơi, nhưng chủ tử lại chẳng hề lo lắng. 

Rất nhanh sẽ đến sinh nhật Tạ Kỳ An. 

Ta nói với Tạ Kỳ An, ta hy vọng ngày sinh nhật của hắn không có quá nhiều người ngoài quấy rầy. 

"Ta muốn tổ chức một sinh nhật thật tốt cho ngươi." 

Tạ Kỳ An gần như không do dự mà gật đầu đồng ý yêu cầu của ta. 

Hắn nheo mắt cười khẽ: "A Thư muốn gì, ta đều đồng ý." 

Thế là vào ngày sinh nhật Tạ Kỳ An, bên cạnh hắn không có nhiều ám vệ. 

Ta dẫn Tạ Kỳ An đi qua con phố dài nhộn nhịp nhất ở biên ải, kể cho hắn nghe về những chuyện từng xảy ra ở đây. 

Tạ Kỳ An lắng nghe rất nghiêm túc. 

Chỉ là khi nghe đến chuyện ta bị nhục mạ, hắn không khỏi xúc động nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, đau lòng , còn có chút hổ thẹn. 

Lại hứa hẹn với ta: 

"Ta sẽ đối xử tốt với A Thư." 

"Đã qua rồi." 

Ta nhìn cảnh tượng hiếm hoi nhộn nhịp trước mắt, cười nhẹ. 

Đến cuối con phố dài. 

Tất cả sẽ trôi qua. 

Tạ Kỳ An không hề nhận ra điều gì. 

Hắn vẫn đang nghiêm túc chọn quà cho ta. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/a-thu-ilwy/chuong-6.html.]

Cho đến khi tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, từ xa có tiếng binh khí va chạm. 

Trong không khí phảng phất mùi m.á.u tanh. 

Ta rút tay ra, lùi lại vài bước trước ánh mắt kinh ngạc của Tạ Kỳ An. 

Nghiêng đầu cười với hắn: 

"Đóng vai kẻ ngốc thật không dễ dàng. 

" Tạ Kỳ An, ngươi vẫn nên trở về làm hoàng đế thì hơn." 

Tạ Kỳ An không phải là người nhân từ. 

Đặc biệt là trong cuộc tranh đoạt ngôi vị, đối với mấy vị hoàng huynh của hắn cũng chẳng nể tình. 

Vì vậy, sau khi Tạ Kỳ An lên ngôi, ai đáng gi.ết thì gi.ết, ai đáng giáng thì giáng. 

Số vương gia còn sót lại chỉ vài người bề ngoài cung kính, thực tế mỗi người có mưu đồ riêng. 

Mở khách điếm có lợi là như vậy. 

Ba giáo chín lưu thường lui tới, tin tức nghe ngóng cũng nhiều hơn. 

Thêm nữa, Lục Trì Vân là người của Tam Vương gia. 

—Ta đã đưa ngọc bội tùy thân của Tạ Kỳ An cho hắn. 

Tạ Kỳ An sững sờ nhìn ta. 

Nụ cười trên mặt từng chút từng chút tan biến. 

Hắn lại trở về dáng vẻ như xưa. 

Nhưng hốc mắt đã đỏ rực như máu. 

Yết hầu hắn chuyển động, giọng nói khàn đặc: "A Thư đã phát hiện ra từ đêm hôm đó." 

Không phải là câu hỏi. 

Ta không trả lời. 

Vì vậy, Tạ Kỳ An cười khẽ, giọng thấp: "Ngươi lại lừa ta." 

"Bốn năm trước ngươi lừa ta là ngươi ch.ết rồi, bây giờ bốn năm sau ngươi vẫn lừa ta—" 

Giọng nói bỗng dừng lại giữa chừng.

Tạ Kỳ An giơ tay lên che mắt, ho khẽ vài tiếng. 

Từng chữ như rơi lệ máu: 

"A Thư, ngươi chưa từng tha thứ cho ta, giờ đến cả lừa ta cũng không muốn nữa sao?" 

"Ta nên tha thứ cho ngươi sao?" 

Ta nghiêm túc hỏi hắn:

 "Khi ta rơi xuống nước, ngươi đã bỏ mặc ta không hề quan tâm. Khi đó, ta suýt c.h.ế.t đuối, suýt bị người khác làm nhục. Ngươi biết ta bị thương, sốt cao, nhưng vẫn để những nha hoàn ngăn cản không cho đại phu đến khám. Sau này ngươi nói sẽ đưa ta rời đi, nhưng lại cùng Chu Tùng Tuyết bỏ trốn, hoàn toàn không nghĩ đến ta bị bỏ lại sẽ gặp phải điều gì." 

" Tạ Kỳ An, trước đây ta luôn tin tưởng ngươi. Nhưng khi tin ngươi, ta liên tục gặp nguy hiểm, còn khi không tin ngươi, ta lại sống sót được." 

Tạ Kỳ An bị ta nói đến không thốt được một lời. 

Hắn đột nhiên che miệng ho sù sụ. 

Không thể kiềm chế, ho kịch liệt, khóe môi còn vương vết máu. 

Nhưng hắn vẫn nhìn chằm chằm vào ta, lại đưa tay về phía ta. 

Giọng nói ấm áp: "A Thư, chúng ta vẫn là phu thê." 

"Ngươi cùng ta trở về, vị trí hoàng hậu vẫn luôn để dành cho ngươi. Nếu ngươi còn giận, đánh ta hay mắng ta thế nào cũng được, ta đều chấp nhận. Chỉ là, A Thư, ngươi cũng nên về nhà thăm một chút." 

Rất lâu trước đây, ta luôn mong đợi có một mái nhà.  

Tạ Kỳ An cũng từng nói sẽ đưa ta rời đi. 

Nhưng ta không còn tin nữa. 

Vậy nên ta lắc đầu: "Ngươi trước kia đã lừa ta, còn ta cũng lợi dụng chuyện trốn hôn để giả c.h.ế.t thoát thân, coi như huề nhau." 

"Không thể huề được." 

Có người lao đến đ.â.m Tạ Kỳ An. 

Hắn để mặc lưỡi kiếm đ.â.m vào cơ thể, trong lúc phản đòn vặn gãy cổ kẻ đó, thái độ vẫn dịu dàng. 

Chỉ là đôi mắt đen sâu thẳm nhìn về phía ta. 

"A Thư, ta nợ nàng rất nhiều, nàng nên đòi lại từ ta." 

Một luồng khí lạnh lẽo lạ thường. 

Ta mím môi, nghĩ rằng đáng lẽ ta phải nhận ra Tạ Kỳ An đã thay đổi rất nhiều. 

"A Thư—" 

Tạ Kỳ An cố gắng tiến về phía ta. 

Nhưng mới đi được hai bước, sắc mặt hắn đột ngột trở nên vô cùng khó coi. 

Ta đã hạ độc Tạ Kỳ An. 

Loading...