Chạm để tắt
Chạm để tắt

A Ngu - ***Ngoại truyện – Tiêu Hoài

Cập nhật lúc: 2024-07-13 14:48:40
Lượt xem: 531

Khi ta dùng cây trâm mở khăn voan đỏ của Diệp Thù, nàng hơi ngẩng đầu lên, e ấp nhìn ta.

 

Khoảnh khắc đó, ta đột nhiên sững lại.

 

Như thể mọi thứ đều sai lầm.

 

Người ngồi đây, đúng là nàng ấy sao?

 

A Ngu...

 

Giờ nàng đang làm gì?

 

Bên ngoài đột nhiên ồn ào.

 

"Cứu mạng, có người ch/3t!

 

"Cô nương họ Trầm... a a a."

 

Họ Trầm?

 

Ta khẽ nhíu mày, định bước ra ngoài.

 

Diệp Thù níu lấy tay áo ta: "Phu quân, bây giờ là giờ thành thân của chúng ta, chàng muốn đi đâu?"

 

Ta gạt tay nàng ra.

 

"Ta chỉ nể mặt Thái phó mới cưới ngươi, sau này ít gọi ta là phu quân đi."

 

Những gia nhân đang ồn ào thấy ta bước ra, lập tức quỳ xuống, nhưng không ai nói một lời.

 

Ta tự mình đi xem.

 

Từ đây đến phòng ngủ của Trầm Ngu, chỉ vài bước chân.

 

Tim ta đập mạnh, cảm giác bực bội không thể chịu đựng nổi.

 

Cho đến khi đẩy cửa ra.

 

Trong ánh đêm mờ mịt, nàng nằm đó trên sàn, m.á.u loang khắp xung quanh.

 

Khoảnh khắc đó, ta cảm thấy mình như phát điên.

 

Ta ôm xác Trầm Ngu, ngồi lặng trong phòng suốt cả đêm.

 

Ta không ngừng gọi tên nàng.

 

"A Ngu, A Ngu."

 

A Ngu sẽ không trở lại nữa.

 

Nàng đã hoàn toàn rời bỏ ta.

 

Thái phó quyền lực quá lớn, đe dọa ngai vàng đã lâu.

 

Ta từ lâu đã muốn trừ khử ông ta.

 

Liên hôn chỉ là bước đầu để ổn định tình hình.

 

Nhưng cái ch/3t của A Ngu đã khiến ta mất kiểm soát.

 

Sau khi Trầm Ngu ch/3t, ta không cho ai động đến phòng nàng.

 

Ta thích đến phòng nàng nghỉ ngơi.

 

Giả vờ như nàng vẫn còn ở đó.

 

Trên triều, ta bắt đầu thu thập bằng chứng tham nhũng, kết bè kết đảng của Thái phó.

 

Lập tức gây chấn động.

 

Phần lớn triều thần cho rằng Thái phó đã từ quan, không cần phải truy cùng diệt tận.

 

Chỉ có một người đứng về phía ta.

 

Con trai độc nhất của nhà Lục Hầu gia, Lục Nhận.

 

 

Nhà họ Lục và nhà họ Diệp, một nắm giữ binh quyền, một nắm giữ quan văn.

 

Đều không nên để lại.

 

Nhưng nhà họ Lục luôn khiêm nhường, không bao giờ tham gia vào các cuộc tranh đấu trên triều đình.

 

Ta sinh nghi, cho người điều tra về Lục Nhận, xem có điều gì đáng ngờ.

 

Nhưng từ khi mười ba, mười bốn tuổi, hắn đã đóng quân, luyện binh khắp nơi.

 

Một quá trình trưởng thành rất bình thường của một tướng quân.

 

Chỉ có điều—

 

Hắn đã đến phương Nam.

 

Trong ba tháng, hắn quen một cô gái tên là Trầm Ngu.

 

Ta nhìn những trang ghi chép.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/a-ngu/ngoai-truyen-tieu-hoai.html.]

Trái tim trống rỗng trong một khoảnh khắc.

 

Là hoảng hốt, ghen tị sao?

 

Hóa ra, hắn quen A Ngu trước ta.

 

Ta mới là người đến sau.

 

Ta gần như tự hành hạ mình, thường xuyên gọi Lục Nhận vào cung.

 

Bắt hắn kể về những chuyện ở phương Nam ngày trước.

 

Hóa ra Trầm Ngu thời thiếu nữ là như vậy.

 

Ta nghe, không tự giác mà mỉm cười, nước mắt cũng lăn dài.

 

Trầm Ngu lúc đó, thật tốt.

 

Vui vẻ hơn nhiều so với những ngày ở kinh thành.

 

Cho đến ba năm sau.

 

Quân man di xâm phạm.

 

Cha con nhà họ Lục dẫn quân ra tiền tuyến.

 

Trận này đánh rất khổ sở, nhưng nhà họ Lục sẽ không thua.

 

Đến lúc thắng trận trở về, e là lòng dân sẽ dâng trào, công cao lấn chủ.

 

Đó là điều ta lo sợ nhất.

 

Khi tin tức mật báo rằng quân man di đặt phục kích ở một nơi nào đó ở Tây Bắc.

 

Ta do dự cả đêm.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Cuối cùng vẫn thông báo cho Lục Nhận về tin tức đó.

 

Ta cuối cùng vẫn không thích hắn.

 

 

Nhà họ Lục không còn, nhà họ Diệp cũng không còn.

 

Bây giờ ta thực sự nắm trong tay toàn bộ quyền lực, trở thành một kẻ cô đơn.

 

Nhưng dường như ta lại mất tất cả.

 

Chỉ còn lại túi thơm mà Trầm Ngu tặng ta.

 

Ta bắt đầu mê muội đan dược.

 

Khi nuốt những viên thuốc có mùi kỳ lạ đó vào miệng, ta dường như thấy A Ngu.

 

Nàng lại trở về bên ta, cười với ta.

 

Hỏi ta: "Tiêu Hoài, sao chàng chưa đến cưới ta?"

 

Có triều thần khuyên ta chú trọng đến long thể.

 

Nhưng họ hiểu gì chứ?

 

Họ có thể mang A Ngu trở về không?

 

Ta nắm đại quyền trong tay, không ai có thể ngăn cản ta.

 

Người thân tín nhất bên cạnh ta trở thành một thuật sĩ từ Tây Nam.

 

Hắn nói, hắn có thể làm Trầm Ngu sống lại.

 

Vì vậy, ta ngày ngày cùng hắn luyện đan cầu tiên.

 

Dù không còn thế gia đại tộc nào có thể đe dọa ta, ta cũng không còn muốn bận tâm đến những chuyện triều chính phiền lòng.

 

Cho đến khi—

 

Vài tướng lĩnh trong quân đội nhà họ Lục dẫn quân làm phản.

 

"Nhà họ Lục qua bao đời trung lương, lại bị ngươi ép ch/3t trong tay quân man di!"

 

Binh lính tràn vào kinh thành.

 

Nhanh chóng xông vào đại điện.

 

Ta nuốt viên đan dược cuối cùng.

 

Nằm trong phòng ngủ của A Ngu.

 

Trong mơ hồ lại thấy gương mặt nàng, nàng nhẹ nhàng vuốt ve tay ta: "Tiêu Hoài, chàng đến tìm ta rồi."

 

Phải, ta đến tìm nàng rồi.

 

Nếu có kiếp sau.

 

Ta sẽ không bao giờ buông tay nàng nữa.

 

 

Hết.

Loading...