Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

A Ngu - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-07-13 14:46:34
Lượt xem: 515

Đợi đã, lát nữa gặp Thái tử đại nhân, ngươi không được nói năng bừa bãi!

Ta theo sau ma ma, từng bước từng bước đi tới.

Trong nội viện hoàng cung, gió thu thổi qua, một chiếc lá ngô đồng rơi xuống chân ta.

Không hiểu sao, ta bỗng có một cảm giác quen thuộc.

Dường như...

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Dường như ta đã từng đến đây rồi.

Hôm nay là ngày thứ ba Tiêu Hoài khôi phục thân phận Thái tử.

Trên đại điện, hắn hứa phong thưởng cho những người có công theo mình, từ vàng bạc, quan chức đến danh vọng.

Ma ma bảo ta đứng chờ bên ngoài.

Bà không ngừng lặp đi lặp lại những lời đã nói vô số lần.

"Đến lúc đó, ngươi chỉ cần xin một ít vàng bạc là được!”

"Tiểu thư nhà Thái phó, Diệp Thù, từ nhỏ đã lớn lên cùng Thái tử, là thanh mai trúc mã của người, gia thế hiển hách, ngươi phải biết rõ thân phận của mình."

Ta đều gật đầu đáp ứng.

Vào cung đã bảy ngày.

Ta luôn ở trong một gian điện nhỏ.

Ma ma quản sự này đối xử với ta rất tốt, chỉ là hơi lắm lời.

Ta không kể với bà.

Năm đó, ta cứu sống Tiêu Hoài từ đống người ch/3t ở bãi tha ma .

Cho đến khi được các quan viên tìm thấy, hắn mới quay trở lại kinh thành.

Trong hai năm, hắn luôn ở trong ngôi làng chài hẻo lánh của chúng ta.

Ta giúp hắn bôi thuốc, trị thương.

Hắn giúp ta đánh cá, chẻ củi, sửa lại căn nhà tranh xiêu vẹo.

Phụ mẫu ta mất sớm, từ năm mười mấy tuổi ta đã sống một mình.

Gặp Tiêu Hoài, ta tưởng rằng cuộc đời mình sẽ khác đi.

Hắn đối với ta rất dịu dàng, cả người mang một chút khí chất thư sinh.

Đứng trước bàn thấp, hắn nắm tay ta, viết tám chữ "Quan quan sư cưu, tại hà chi châu".

Dạy ta đọc theo từng chút một.

Khi đó, ta nghĩ rằng chúng ta thật sự giống như trong thơ viết.

Hắn có tình với ta, ta có ý với hắn.

Chúng ta sẽ nắm tay nhau, sống cuộc đời bình dị.

"Truyền—ngư nữ Trầm Ngu."

Đợi suốt hai canh giờ, cuối cùng ta cũng nghe thấy tên mình.

Trước ta đều là các tướng quân, trọng thần, vương tôn quý tộc.

Ta chỉ là một dân thường.

Nên được xếp cuối cùng.

Đại điện trống trải, hai bên đứng đầy văn võ bá quan.

Ta chưa từng thấy cảnh tượng như vậy bao giờ.

Vô thức ta muốn tìm Tiêu Hoài.

Nhưng hắn ngồi xa quá, trên ngai vàng, diện mạo mơ hồ, nhìn không rõ.

Một giọng nói vang lên:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/a-ngu/chuong-1.html.]

"Thấy Thái tử, sao còn không hành lễ!"

Ta bừng tỉnh, vội vàng làm theo như ma ma đã dạy, cúi mình, khấu đầu hành lễ.

Khi trán chạm mạnh vào bậc thềm đá.

Trong khoảnh khắc, ký ức rối bời đột ngột ùa về trong tâm trí ta.

Ta siết c.h.ặ.t t.a.y áo mình, ngón tay bấm vào lòng bàn tay.

Thì ra, thì ra ta thực sự đã từng đến đây.

Thì ra, đây không phải là kiếp đầu tiên.

Kiếp trước, cũng chính tại nơi này.

Tiêu Hoài hỏi ta muốn nhận phần thưởng gì.

Ta không chút do dự ngẩng đầu lên, nói muốn ở bên hắn, trở thành thê tử chính thức của hắn.

Đó chính là cầu xin một danh phận.

Nhưng khi đó ta không biết, Tiêu Hoài đã hứa hôn với tiểu thư nhà Thái phó.

Hắn sẽ cưới con gái của ân sư làm Thái tử phi.

Cùng lúc đó, Thái phó sẽ từ quan, về quê ở phương nam dưỡng lão.

Lời thỉnh cầu của ta lúc đó, không chỉ là si tâm vọng tưởng, mà còn đặt Tiêu Hoài vào tình thế khó xử.

Không ngờ, lại có một Ngự sử đại nhân xuất hiện.

Ông là kẻ thù của Thái phó, không muốn Thái phó thuận lợi rời đi.

Vì vậy, ông dài dòng biện luận, thẳng thắn can gián.

Đưa ra những việc ta đã làm để chăm sóc Tiêu Hoài suốt hai năm qua.

"Nếu ngài bội bạc cô thôn nữ này, chẳng phải sẽ làm lạnh lòng dân chúng khắp thiên hạ sao!"

"Trầm Ngu, ngươi muốn gì?"

Cuối cùng, Tiêu Hoài cũng hỏi.

Mồ hôi lạnh chảy dài trên trán ta.

Kiếp trước, cuối cùng hắn vẫn bận tâm đến cái nhìn của thế tục, cưới ta làm bình thê.

Ta vốn không muốn chia sẻ phu quân với người phụ nữ khác.

Tự nhiên hai chúng ta đã cãi nhau, thậm chí ta đã thu xếp hành lý, chuẩn bị quay lại ngôi làng chài của mình.

Tiêu Hoài ngăn ta lại.

Hắn cầm lấy hành lý của ta, từng món từng món lấy ra.

"A Ngu, hà tất phải như vậy, nàng có trốn đến chân trời góc bể, ta cũng sẽ tìm thấy nàng."

Nhưng trong đêm tân hôn, hắn vẫn đến chỗ thanh mai của hắn, Diệp Thù.

Cho đến khi ngọn nến đỏ cháy hết, nha hoàn thân cận của Diệp Thù từ phủ Thái phó tới tìm ta.

Nàng ta mang theo một ly rượu.

"Tiểu thư uống đi. Từ trước đến nay Thái tử chỉ có một thê tử, làm gì có chuyện bình thê chứ?"

Rượu đó rất mạnh.

Ta vẫn nhớ cảm giác bỏng rát khi nó chảy xuống cổ họng.

Lần này có cơ hội tái sinh trở lại, ta muốn sống tiếp.

Nhưng làm sao để sống?

Ta muốn rời đi, nhưng thật sự có thể đi được sao?

Kinh thành toàn là kẻ quyền quý, ta chỉ là một ngư nữ bình thường.

Chỉ cần sơ suất một bước, e rằng sẽ vạn kiếp bất phục.

Loading...