Chạm để tắt
Chạm để tắt

A NGU CỦA LIỄU GIA - Chương 06

Cập nhật lúc: 2024-07-09 17:23:08
Lượt xem: 1,154

7.

Bên ngoài liên tục vang lên tiếng sấm.

 

Thẩm Nam Ẩn nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ thở dài.

 

“Sấm đánh tuyết, mộ thành đống, e rằng mùa đông năm nay sẽ vô cùng bi thương.”

 

Hắn uống ngụm trà cuối cùng, đặt tách trà xuống đất, mặc quần áo nằm xuống, nhắm mắt lại, mi tâm khẽ nhíu.

 

“Hát một khúc ru ngủ đi, đã lâu rồi ta chưa được ngủ ngon.”

 

Ta đặt đầu hắn lên đùi mình và nhẹ nhàng ấn vào trán hắn.

 

Giống như hồi còn bé, mỗi đêm sợ sét đánh, ta sẽ nằm trong vòng tay phụ mẫu như vậy.

 

Khi đó, mỗi người sẽ bịt một bên tai ta lại.

 

Nhẹ nhàng ngân nga.

 

"Trăng sáng, gió lặng.

 

Lá cây che song cửa sổ.

 

Đừng sợ đêm khuya ngày đông dài.

 

Xuân đến, vạn vật sinh sôi…”

 

Xuân đến, vạn vật sinh sôi.

 

Phụ thân, con sẽ sống sót qua mùa đông giá rét này.

 

Mẫu thân và ca ca chắc chắn cũng sẽ vậy.

 

8.

 

Sáng hôm sau lúc tỉnh dậy, Thẩm Nam Ẩn đang đổ nước rửa mặt.

 

Thấy ta mở mắt, hắn bưng nước rửa mặt và khăn đi tới.

 

Một tay đỡ ta dậy, tay kia nhúng ướt khăn và xoa nhẹ trên mặt ba vòng.

 

"Hôm nay tuyết lớn, trong bếp có rất nhiều việc, nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi."

 

Không lạnh như dự đoán.

 

Nước khá ấm áp.

 

"Ấm áp?" - Ta ngây thơ ngạc nhiên.

 

Hắn "Ừm" một tiếng và ném cho ta một chiếc khăn lông khô.

 

“Đêm qua ngủ rất ngon, ban thưởng cho ngươi.” - Hắn bưng nước đi ra ngoài, không quay đầu lại.

 

Ta nhặt chiếc khăn khô lau mặt, mới phát hiện bên trong có một bọc giấy đựng một miếng bánh quy đường.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/a-ngu-cua-lieu-gia/chuong-06.html.]

Trong quân đội chỉ có cấp phó tướng trở lên mới được ăn bánh quy đường.

 

Miếng bánh này là do Thẩm Nam Ẩn bẻ từ khẩu phần ăn của mình ra cho ta.

 

Ta cẩn thận cất đi.

 

Lúc ta tới phòng bếp núc, có bốn cô nương đã đến.

 

Quản sự binh của phòng bếp núc điểm danh tên của bọn ta.

 

"Châu Lan, Thải Cúc, Lạp Mai, Mộc Miên, Ngu Mỹ Nhân...Trúc Đào đâu?"

 

"Ta ở đây."

 

Một giọng nói yếu ớt vang lên.

 

Trúc Đào khập khiễng bước vào lều bếp với khuôn mặt tái nhợt.

 

"Tối hôm qua chân ta bị thương nên bây giờ đến muộn, mong quân gia đừng phạt ta."

 

Quản sự binh thấy nàng đáng thương nên không truy cứu.

 

Chỉ sắp xếp cho bọn ta ra phía sau nhóm lửa, chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn rồi rời đi.

 

Tuy nhiên hắn ta vừa rời đi, sắc mặt của Trúc Đào lập tức thay đổi.

 

Nàng ta trừng mắt nhìn ta với vẻ căm ghét và oán giận, khập khiễng bước tới và tát ta một bạt tai thật mạnh.

 

"Đều tại ngươi hại ta. Hôm qua vị Tổng tham tướng kia vốn có hứng thú với ngươi! Đáng lẽ người bị nhấn xuống nước, hai chân bị xé toạc chính là ngươi!"

 

Ta ôm mặt đẩy ra, sau đó mới kịp phản ứng.

 

Hóa ra ngày hôm qua, người mà hai tướng sĩ gầy gò và Tổng tham tướng kia đưa đi là Trúc Đào.

 

Nếu không phải ta bắt được Thẩm Nam Ẩn, hôm nay người bị thương chính là ta.

 

"Nghe nói tối qua lều của ngươi rất yên tĩnh, sao vậy, miệng bận hầu hạ người khác quá nên không kêu được à!"

 

Nàng ta càng mắng càng hung ác, còn định nhảy lên và tiếp tục đánh ta.

 

Ta bắt lấy cổ tay nàng ta, lôi túi tiền quen thuộc từ trong n.g.ự.c nàng ta ra.

 

"Tiền cũng do ta bảo ngươi nhận sao?”

 

“Chính mình nhìn lầm người, còn muốn đổ lỗi lên đầu ta? Hiểu cách hầu hạ người khác như thế, sao không dùng miệng để dỗ hắn vui?”

 

"Tốt nhất ngươi đừng làm loạn nữa, bằng không vi phạm quân quy, kết cục sẽ là căn lều đỏ."

 

Nàng ta bị dọa sợ, không dám lên tiếng nữa.

 

Chỉ lôi kéo vài người khác tụ hội một chỗ, nhỏ giọng mỉa mai.

 

"Ai biết dùng thủ đoạn gì..."

 

"Chắc chắn không thể lộ ra ngoài ánh sáng..."

 

Loading...