Chạm để tắt
Chạm để tắt

A NGU CỦA LIỄU GIA - Chương 04

Cập nhật lúc: 2024-07-09 17:20:44
Lượt xem: 1,096

Hắn dừng chân, kéo một tấm da lông trắng sáng qua và trùm kín đầu ta.

 

“Da sói tuyết.” - Ta thò đầu ra, sờ vào bộ lông và lẩm bẩm.

 

Đây là một con sói tuyết rất lớn.

 

Sau đầu con sói có một cái lỗ tròn, chỉ những thợ săn có kỹ năng điêu luyện mới kết liễu được chúng trong một đòn như vậy.

 

“Ngươi nhận ra cái này sao?” - Hắn quấn ta như kén tằm và đặt ta ngồi xuống chiếc giường êm ái.

 

Ta cúi đầu sờ bộ da sói tuyết: “Phụ thân ta là một thợ săn rất điêu luyện.”

 

Hắn cười, mặt mày thả lỏng.

 

"Thật đáng tiếc, nếu có cơ hội để phụ thân của ngươi tòng quân, chắc chắn có thể trở thành một tay nỏ thần ở bên cạnh tướng quân."

 

Đúng vậy, thật đáng tiếc.

 

Phụ thân mất tích nửa năm, khi được tìm thấy cách đây vài ngày trước, xương cổ của ông đã bị móc mất, phơi thây ba ngày và bị ném vào bãi tha ma.

 

"Phụ thân của ta đã c.h.ế.t rồi."

 

Ta sờ bộ da sói tuyết, nhỏ giọng đáp lại, chóp mũi cay xè, nước mắt chực trào ra.

 

Hắn ngừng động tác cởi quần áo, im lặng một lúc rồi quay người bước ra khỏi lều.

 

Nhìn bóng lưng hắn, ta có phần thấp thỏm.

 

Không biết có phải câu nào đó chọc hắn không vui, không cần ta nữa hay không.

 

Ta sợ mình sẽ rơi vào tay người khác, càng sợ không thể thông qua hắn hỏi rõ ràng về chuyện xương cổ.

 

Ta không thèm xỏ giày, chạy lon ton đến bên lều và nhìn ra ngoài.

 

Dưới ánh trăng lạnh lẽo, trong những bông tuyết bay bay, hắn sải bước trở về từ đống lửa gần đó với vẻ mặt lạnh lùng.

 

Hai tay đang bê gì đó, cẩn thận dùng áo choàng che chắn.

 

Bắt gặp ta đứng trước cửa, hắn nhíu mày, bước nhanh tới, một tay bế ta trở lại giường rồi quấn ta lại lần nữa.

 

“Quân doanh không như trên núi, đừng chạy lung tung.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/a-ngu-cua-lieu-gia/chuong-04.html.]

 

Hắn cẩn thận lấy một cái bát lớn màu đen từ trong n.g.ự.c ra, bên trong chứa đầy nước màu đỏ nhạt, tỏa ra vị ngọt.

 

"Ngọt và nóng.”

 

"Muội muội ta hồi nhỏ hay khóc lắm, chỉ cần uống xong thứ này sẽ nín ngay."

 

Hắn xé một mảnh vải bông, gấp lại và đặt bên mép bát, tiếp đến nhét vào trong tay ta.

 

Cách lớp vải bông, hơi ấm của bát truyền đến lòng bàn tay ta.

 

Mà lòng bàn tay to lớn kia đỏ bừng vì nóng, ngay cả đầu ngón tay cũng ửng hồng.

 

Ta mất tập trung nên không bê chắc, một ít nước nóng đổ ra tay ta, lập tức xuất hiện vết đỏ.

 

Hơi đau một chút, nhưng rất ấm áp.

 

Bên ngoài vẫn đang đổ tuyết, cách đó không xa có thể nghe thấy tiếng khóc khe khẽ của các cô nương từ các lều trại khác.

 

Ta thật may mắn, bắt được đúng người.

 

Ta cầm bát, cẩn thận nhấp một ngụm.

 

Thấy ta uống xong, khóe môi của hắn mới giãn ra, hắn cởi áo khoác, co chân ngồi lên giường, tự rót cho mình một chén trà, cạn một hơi sạch bách, sau đó "A" một tiếng.

 

Giống như kiếm khách trong giang hồ.

 

Ta ngơ ngác nhìn hắn, thận trọng hỏi ra thắc mắc của mình.

 

"Ngài thật sự là quân sư sao?"

 

Hắn lườm ta: “Thấy ta không giống à?”

 

Ta đặt chiếc bát lên chiếc bàn nhỏ cạnh giường, gật đầu trong làn hơi nước: “Quân sư trong truyện đều là những kẻ nhu nhược yếu đuối, nhưng nhìn ngài như tung một quyền là có thể đ.ấ.m c.h.ế.t ta. Trông không giống quân sư, mà giống tướng quân hơn."

 

Hắn tự giễu cười nói: “Trước đây ta quả thật là tướng quân. Năm đó ta đậu Võ Trạng Nguyên, một mình dẫn năm trăm binh lính tiêu diệt một nhóm phản loạn ở biên giới phía Nam. Sau khi thắng lợi trở về, Bùi tướng quân coi trọng ta, ông ta nói binh pháp của ta rất tốt nên đã giữ ta ở bên cạnh làm quân sư."

 

Một mình dẫn năm trăm binh tiêu diệt mấy ngàn quân phản loạn.

 

Hắn chính là Thẩm Nam Ẩn, người dùng binh như thần và mai danh ẩn tích sau khi trở nên nổi tiếng trong một trận chiến trong truyền thuyết.

 

Loading...