A Chức - Phần 8

Cập nhật lúc: 2024-07-03 01:31:09
Lượt xem: 303

A CHỨC [Phần 8]

Tên truyện do editor đặt lại

Tên gốc: 织娇笼 (Chức kiều lung)

Tác giả: Anh Hồ Nại Chu

Nguồn: zhihu

Hỗ trợ raw: Quả Rùa Đu Đưa Truyện

-----

17

Trước kia Thiện Thiện kể cho ta nghe chuyện tiểu nương tử bỏ trốn, nàng luôn cảm thấy đau khổ trước sự bội tín của người đàn ông. Nàng còn nói với ta rằng nam giới mà giữ lời thì ngay cả lợn nái cũng có thể trèo cây. Nghĩ lại thì câu này cũng có lý.

Trình Mậu nói hắn "vất vả" một chút, là lần này liền "vất vả" mấy ngày. Ta xoa xoa thắt lưng, đau nhức đến mức thiếu chút nữa kêu ra tiếng, trong lòng cười lạnh: thật sự là hắn quá "vất vả"!

Chiếc đũa trong tay đột nhiên bị ta bẻ gãy. Mấy ngày nay hắn thường xuyên đến đây, không sợ hỏng eo sao!

Thiện Thiện cầm một đôi giày tú nữ vừa mới làm xong, hưng phấn chạy vào, nhìn thấy như vậy, thân thể nhỏ bé run rẩy.  Nàng cẩn thận hỏi ta chuyện gì đã xảy ra, ta không biết làm thế nào để mở miệng. Đè nén sự tức giận trong lòng, tự nhủ: [không thể dạy hư hài tử, không thể dạy hư hài tử...]

Đợi đến khi bình tĩnh lại, ta nhìn đôi giày thêu trong tay Thiện Thiện nói: "Nhanh như vậy đã làm xong sao?" 

Tiểu thị nữ trở lại bình thường, vui vẻ trả lời ta: "Phu nhân người xem, nơi này thêu tiểu thỏ cùng hoa quế, thật trùng hợp? Phối với bộ váy Hằng Nga ôm thỏ của người, rất thích hợp." 

Ta suy nghĩ về xiêm y diễm lệ của mình, tâm trạng cuối cùng cũng tốt hơn, háo hức muốn thử giày, vừa hay Thiện Thiện hỏi ta có muốn thử hay không, ta liền lập tức từ trên ghế dài đứng thẳng dậy, vớ cũng không mang, nhận lấy giày trực tiếp xỏ chân vào, cảm thấy hài lòng, đôi giày thêu này thực sự đẹp. 

Thiện Thiện thấy ta vui vẻ, cũng lên tiếng khen ta: "Chân phu nhân rất nhỏ nhắn thanh tú, mang cái gì cũng đẹp." 

Vừa nghe xong mặt ta liền xanh mét. Tiểu thị nữ phồng hai má lên, nhìn có chút ủy khuất, không biết mình nói sai cái gì, thật ra không liên quan đến nàng, mà là do Trình Mậu.

Thiện Thiện khen ta, trong lòng ta thích thú, nhưng thật không khéo, hôm qua Trình Mậu cũng khen: "Chân A Chức rất nhỏ nhắn thanh tú ". 

Tất nhiên, đó là khi ở trên giường. Hơn nữa điều ta càng không thể chấp nhận chính là, hắn hạ lưu l.i.ế.m hôn chân ta, lại muốn hôn môi ta! Ta quả thực bị hắn làm cho ghê tởm muốn ch**ết, ta không phải ghét bỏ chân mình, mà là khiếp sợ hắn thật sự là không biết liêm sỉ!

Không nên suy nghĩ nữa, càng nghĩ càng tức giận. Nhìn dáng vẻ đáng thương của tiểu thị nữ, ta đỡ trán, an ủi nàng: "Không phải do ngươi, là nguyên nhân khác... Quên đi, ta muốn yên tĩnh, ngươi tự mình đi chơi đi." 

Thiện Thiện ủy khuất đi ra ngoài. Một lát sau lại thò đầu vào nói: "Tướng quân bảo tư thị trở về chuyển lời với người, không cần chờ ngài dùng cơm tối, đêm nay ngài không đến." Nói xong lại trượt đi như bôi dầu dưới lòng bàn chân.

Ta cố gắng kiềm chế không trợn trắng mắt, dù sao động tác này cũng không thích hợp với khí chất tao nhã của ta. Chỉ là... Trình Mậu chẳng lẽ thật sự cho rằng, nếu hắn trở về ta sẽ đợi hắn sao? Suy nghĩ nhiều rồi, ta căn bản cũng không quan tâm chuyện hắn có tới nơi này hay không... Không, hắn không tới càng tốt hơn. Còn nghĩ ta sẽ đợi hắn dùng cơm, đ**iên thật chứ? Khi nào hắn có thể sửa chữa tật xấu mình tự đa tình này?

Ta cởi giày thêu ra, tiếp tục nằm sấp trên ghế dài, có chút tức giận lại có chút buồn bực, nhưng tức giận... thì chỉ cần ngủ thiếp đi. Khi tỉnh lại, trời đã tối, ta ngủ thiếp đi cả buổi chiều. 

Ngày dài nhàm chán, hao mòn thời gian, điều ta làm nhiều nhất chính là ngủ. Chỉ là chiều nay ngủ quá lâu, buổi tối sợ là không ngủ được. Ta ngáp một cái, quên đi, ăn tối là quan trọng nhất. Ta di chuyển mũi giày, ôi chao… đó là một tiểu thỏ đỏ!

Tiểu thỏ vẫn rất đáng yêu, ta vui vẻ ăn hai bát cơm. Sau khi ăn tối, ta đi bộ trong phòng để tiêu hóa rồi chuẩn bị đi ngủ. Trước khi đi ngủ, tâm trí ta vẫn còn suy nghĩ: ăn cả ngày, không có gì để làm, khi nào những ngày này mới có thể kết thúc? 

Nhưng ta lại không nghĩ tới, thật sự sẽ có một ngày như vậy, hơn nữa lại đến rất nhanh.

18

Hơn mười ngày sau, Trình Mậu mới quay lại phủ đệ. Lần này, vừa tới, hắn liền nói cho ta biết, muốn ta rời khỏi phủ đệ, tới Trình thị. Mới nghe, ta còn chưa phản ứng kịp, chờ nghe hiểu được, trong lòng lại rối loạn. Rõ ràng là chờ đợi được rời khỏi nơi này lâu như vậy nhưng hôm nay được rời đi, ta lại khiếp đảm. Ta ở trong phủ đệ này ở quá lâu, Trình thị là là một nơi ta không quen thuộc.

Trình Mậu thấy sắc mặt ta không tốt, ôm ta dỗ dành. "A Chức đừng sợ, người ở Trịnh thị đều không dám khi dễ nàng. Nếu nàng đi, còn có thể có người cùng nàng chơi đùa, không buồn như ở trong phủ này, ở đó ta cũng có thể thỉnh thoảng nhìn thấy nàng. Gần đây có việc cực kỳ quan trọng phải làm, rất bận rộn. A Chức ở trước mắt ta, để ta an tâm." 

Ta không nói chuyện, ta không biết phải nói gì. Cuối cùng ta hỏi hắn: "Vậy tỉnh thoảng ta có thể đi đến phố Xuyên Duyên không?"

Trình Mậu nói bên ngoài không an toàn, người xấu sẽ bắt ta đi. Ta hỏi hắn một lần nữa: "Ta có thể không đi không?" 

Hắn mỉm cười và nói với ta một cách chắc chắn là không. 

"Ngươi xem, ta có đồng ý đi hay không có cái gì quan trọng đâu?" Trong lòng ta sớm biết như thế, ngữ khí lạnh lùng: "Ngươi mỗi lần đều là như vậy, chưa bao giờ để tâm đến cảm nhận của ta." 

Chẳng qua là từ cái lồng này đi qua một cái lồng khác mà thôi. Ta vẫn là con chim đó, khác chăng chỉ là cái lồng này chỉ có một con con chim là ta, cái lồng khác thì có nhiều chim hơn, chen chúc đến làm cho người ta thở không nổi. 

Ta nhìn vào mắt Trình Mậu, nói rõ ràng với hắn: "Ta không muốn đi." 

Ý cười của Trình Mậu dần dần tan biến, hắn dừng ánh mắt nhìn ta thật lâu sau mới mở miệng: "A Chức nghe lời đi." 

Lòng ta thấy phiền não, lúc nào cũng chỉ mấy câu này: A Chức phải ngoan, A Chức nghe lời, lăn qua lộn lại nghe đến lòng ta buồn bực. Ta có được lựa chọn theo ý mình không?

Trình Mậu chưa bao giờ cho ta cơ hội lựa chọn! Cũng giống như giờ phút này, Trình Mậu chỉ cho ta một câu "Trưởng bối trong tộc đã biết sự tồn tại của nàng, Chức Chức, ta không phải đang hỏi nàng.", có nghĩa là hắn nói với ta: [Nàng phải nghe lời. Ở đó sớm đã chuẩn bị thỏa đáng, chỉ cần nàng đi qua là được.] 

Giọng điệu của hắn rất nhạt, ta biết hắn không tức giận, chỉ là hắn cảm thấy ta có nghe hay không cũng không quan trọng. Trình Mậu nói muốn ta đi, cũng sẽ không chỉ nói một chút mà thôi.

Cái lồng đó có tú mỹ không? Giống như mọi người ở đây không? Đôi mắt của những người khác nhìn ta như thế nào? Ta không biết những điều này, và ta không hỏi hắn.

Trong lòng ta lại bắt đầu khó chịu, lại muốn khóc lớn. Tuy rằng biết không có tác dụng gì, sẽ không thay đổi dược quyết định của Trình Mậu, nhưng làm cho hắn phiền một chút cũng tốt. Cho nên ta không nhìn hắn, cũng không khóc ra tiếng, chỉ là ngồi trong n.g.ự.c hắn mà rơi lệ.

Quả nhiên Trình Mậu không thể nhìn thấy ta như vậy, hắn ôm tay ta siết chặt, vỗ lưng ta, cực kỳ bất đắc dĩ: "Sao lại ủy khuất mà khóc chứ?" 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/a-chuc/phan-8.html.]

Lại cúi đầu l.i.ế.m sạch nước mắt trên mặt ta. Ta bị hắn ghê tởm đến nước mắt khô hết, thiếu chút nữa khóc không nổi, nhưng trong lòng phiền muộn lại làm cho những giọt nước mắt cứ thế lăn dài. Không thèm để ý đến hắn, cứ tiếp tục rơi nước mắt, dù sao cũng không thể một mình ta khó chịu, cũng phải cho hắn khó chịu một chút mới được.

Trình Mậu dỗ dành ta một hồi, nhưng vẫn không thay đổi ý định, không thể nói chuyện với hắn được. Ta đã khóc đến mức chán, nhưng hắn vẫn chưa dỗ dành đến mức chán. Không thú vị. Ta dứt khoát thu nước mắt lại, không khóc nữa. 

Ta lại không ng**ốc, nếu khóc đối với hắn vô dụng, không phải ta khóc chỉ uổng phí sức lực sao? Khóc lóc với Trình Mậu, còn không bằng để nước mắt lại cho tiểu thỏ trong lục phủ ngũ tạng của ta.

Ta dứt khoát từ trong n.g.ự.c hắn giãy ra đứng lên, kéo hắn lên, đẩy ra ngoài cửa, đóng cửa lại. Hắn cũng tính là thức thời, không phản kháng, theo động tác của ta đi ra ngoài. 

Ta không suy nghĩ nhiều, cho dù hắn có tức giận hay không. Ít nhất tối nay ta không thể nhìn thấy Trình Mậu, thấy hắn ta càng thêm bực bội. Nhưng hắn chính là có bản lĩnh làm cho ta càng bực bội

Ngày hôm sau ta thức dậy trong một chiếc xe ngựa lắc lư, đầu ta vẫn còn gối trên đôi chân mềm mại. Ta ngồi dậy, thấy lơ mơ, ta đang ở đâu? Hắn đang làm gì vậy? Thiện Thiện cợt nhả gọi ta: "Phu nhân...". 

Lúc này Trình Mậu vén rèm lên bước vào, cảm giác được Thiện Thiện chột dạ, hình như ta hiểu được cái gì đó. Trách không được... đêm qua ta ngủ say như vậy, hay cho Thiện Thiện hiền lành kia, như vậy mà lại đem ta bán đi! 

Trình Mậu sai Thiện Thiện đi ra ngoài, tiểu thị nữ vội vàng chuồn đi. Nhìn khuôn mặt rõ ràng đã đen lại của ta, hắn cảm thấy buồn cười, ôm lấy mặt ta mặt không đỏ tim không nhảy lừa gạt: "Đại khái là ngày hôm qua đầu bếp nữ làm chút cơm giúp ngủ ngon, mới làm cho A Chức ngủ say như vậy." 

Ta nhìn hắn chằm chằm, một lúc lâu sau mới nói: "Nhìn ta có giống ng***u ng***ốc không?" 

Trình Mậu mặt dày thừa nhận: "A Chức lên xe ngựa này, đã không trở về được nữa." 

Ta cúi đầu nhìn mình một chút, ăn mặc chỉnh tề, lại đưa tay sờ sờ đầu, a, tóc cũng đã búi cho ta, còn nói không phải đã sớm ủ mưu?

Trình Mậu coi như không phát hiện ánh mắt của ta, cầm lấy trâm ngọc ở một bên, giúp ta cài từng cây một. Chuyện đã đến nước này, nếu làm loạn là tự làm khó chính mình.

Ta xuyên qua cửa sổ nhìn trời, mới hơi rạng sáng, có lẽ vẫn còn trên đường. Ta nhắm mắt lại, nhẹ nhàng tựa vào gối mềm, lười cùng Trình Mậu cãi nhau. 

Hắn cũng coi như biết điều, thấy ta không hề có tư thế kháng cự, liền gọi Thiện Thiện, tự mình xuống xe cưỡi ngựa. Thiện Thiện vừa lên, ta liền mở mắt ra nhìn nàng nhếch mép cười.

Nàng tự biết đuối lý cười "Hắc hắc", bắt đầu ngụy biện: "Phu nhân tốt, người ta cũng không có cách nào mà!" 

Ta không nói lời nào, cứ nhìn nàng như vậy, khiến nàng dựng tóc gáy, một lúc sau, ta “ậm ừ” rồi lại nhắm mắt lại. "Thiên vị.”

19

Lúc đến đại môn Trình thị, trời đã sáng. Thiện Thiện đỡ ta xuống xe ngựa, đứng trước cửa, ta chậm chạp không chịu đi vào. Đột nhiên muốn ngồi luôn trong xe ngựa, giấu mình trong đó. Cái lồng này, không phải là cái mà ta đã quen. Ta đi vào với thân phận gì? Ngoại thất của Trình Mậu? 

Mãi đến giờ phút này, ta mới rõ ràng ý thức được, ta đã là nữ nhân của Trình Mậu, mà ta không muốn thừa nhận thậm chí kháng cự chuyện mình thuộc về hắn.

Hắn muốn ta như thế nào ta đều không cự tuyệt được, nếu hắn không cho ta đi ra ngoài thì ta cả đời này đều phải ở lại nơi này. Ta không muốn, không muốn, không muốn điều đó chút nào. Dựa vào cái gì hắn muốn đối với ta như vậy, sau khi cưỡng đoạt thân thể của ta còn muốn giam cầm tự do của ta? 

Có lẽ là kháng cự của ta quá mức rõ ràng, Trình Mậu đi đến bên cạnh ta, cứng rắn nắm lấy tay ta. Ánh mắt hắn thâm sâu, nhìn ta một lúc lâu: "A Chức, nàng không quay đầu lại được." 

Phải, ta không thể quay lại. Từ ngày biến thành A Chức, Tống Tri Phất cũng đã ch***ết, mà đêm ta trở thành A Chức, A Chức cũng không thấy đâu. Vậy thì... Ta là ai? 

Ta không muốn làm A Chức của Trình Mậu, ta có thể làm ai? Giống như người vô hồn, ta để mặc Trình Mậu dắt xuống, đi vào cửa lớn, đi qua hành lang, đi thật lâu, cuối cùng đi đến một chính sảnh. 

Nơi này là chỗ ở của tổ mẫu (bà nội) Trình Mậu, là người bảo cho ta đến Trình thị, mà ta cũng không phải là thiếp của Trình Mậu. Thì ra ta yếu đuối vô lực như vậy... Bất cứ ai cũng có thể kiểm soát ta, chỉ có bản thân mình là không thể. 

Trình Mậu nắm tay ta vẫn không buông ra, cho đến khi một thị nữ nâng rèm châu lên, nhìn hắn dịu dàng bái lạy: "Lang chủ, tổ lão mời người." 

Nàng hoàn toàn phớt lờ ta, như thể ta chỉ là món đồ chơi của Trình Mậu. Ta không phải là một người rộng lượng, ta có sự kiêu ngạo của mình. Tuy rằng ta biết, ngoại thất như ta đây thật sự là không đáng tự hào, nhưng trước ngày hôm nay, không ai dám dùng thái độ khinh thường như vậy đối với ta. Kể cả là Trình Mậu, cũng không thể! 

Cho nên ta buông tay Trình Mậu ra, nhìn thị nữ kia. Trình Mậu cũng cảm nhận được thị nữ kia khinh thường ta, biết giờ phút này ta tất nhiên cực kỳ không vui, tiếp tục kéo tay ta đi vào trong sảnh. 

Khi đi ngang qua thị nữ kia, thản nhiên nói một câu: "Tự đi lĩnh phạt". Sắc mặt thị nữ bỗng nhiên tái nhợt, nhưng chỉ có thể cung kính đáp ứng. 

Lần này ta không kháng cự cùng hắn đi vào. Vào rồi mới phát hiện, bên trong ngoại trừ tổ lão, còn có một vị phụ nhân lớn tuổi ngồi ở phía dưới. Khóe mắt nàng mặc dù đã có vết chân chim, nhưng vẫn có khí chất ung dung, trên mặt mang theo ý cười ôn nhu bình thản, làm cho người ta cảm thấy dễ gần. 

Nói vậy, đây chính là thê tử của Trình Mậu. Không biết tại sao, đối với nàng, trong lòng ta dâng lên sự xấu hổ, Trình Mậu rõ ràng là phu quân của nàng... Tay như bị điện giật thoát khỏi tay Trình Mậu, sau đó đi theo Trình Mậu cúi người bái lạy, lâu lắm rồi ta không hành lễ với ai, động tác lộ ra một chút khó hiểu. 

Tổ lão ngồi ở trên lạnh lùng nhìn mọi việc đang diễn ra, ta có thể cảm nhận được nàng không thích ta. Có lẽ tổ lão cảm thấy ta quyến rũ Trình Mậu. 

Đúng là tổ lão nghĩ như vậy thật, vừa mở miệng liền biết: "Trách không được ngày ngày chạy về ngoại ô kinh thành, đúng là có dung mạo tốt."

Ta thật sự muốn lớn tiếng: [Cháu ngoan (好孙子) ngươi dạy, không biết liêm sỉ, cưỡng đoạt điệt nữ (侄女: cháu gái) của mình!] Nhưng ta không nói ra miệng, không phải là sợ mà là ta nghĩ không nên tức giận với một lão nhân. 

Trình Mậu kính trọng tổ mẫu của mình, nhưng vẫn bảo vệ ta: "Tổ mẫu, nàng chỉ là một hài tử." 

Tổ lão "A" một tiếng, "Hi Minh mười bốn tuổi ngươi liền nói là đã trưởng thành, nàng hai mươi tuổi, lại còn là một hài tử? Quá thiên vị." 

Hi Minh chính là tên chữ của Trình Minh. Trình Mậu cũng không trực tiếp phản ứng mà nhắc tới chuyện khác: "Thân thế của A Chức cũng rõ ràng, không cần nhắc lại. Từ nay về sau, nàng chính là Trắc phu nhân của ta." 

Tổ lão nhẹ nhàng nhìn lướt qua ta một cái, cũng không phản đối, chỉ nói: "Trong lòng ngươi có quy củ là được." 

Dứt lời bưng chén trà trong tay lên, nhẹ nhàng thổi, không rõ có muốn uống hay không. Ta thực sự một khắc cũng không muốn ở lại nữa. Ở trong mắt nàng, ta lại thấp hèn như hạt bụi. Cũng không phải ta cầu xin tới nơi này, ai thèm làm Trắc phu nhân này chứ!

Đối với Trình Mậu Trắc phu nhân này là bảo vật nhưng ở trong mắt ta, còn không bằng cỏ dại! Ít nhất cỏ dại còn có thể để Thiện Thiện làm cho ta một cái vòng tay, làm ta cả buổi chiều vui vẻ. 

Không đợi ta lên tiếng, tổ lão lại lạnh nhạt nói: "Đều lui ra đi, Yến Thanh ở lại." 

Phu nhân ngồi ở một bên đứng dậy bái biệt, lại mỉm cười với Trình Mậu: "Không bằng để cho Trắc phu nhân đi cùng ta đi." 

Ta nhìn ra được, Trình Mậu đối với nàng cực kỳ yên tâm, gật đầu ý nói: "Làm phiền tỷ tỷ."

Lúc này đầu trên đột nhiên truyền đến thanh âm va chạm của chén trà, ta phát hiện tổ lão sắc mặt không chút thay đổi nhìn chúng ta. Nàng đang tức giận, ta cảm thấy điều đó. Trong lòng ta bỗng nhiên không thấy tức giận nữa, thế thôi.

Bình luận

1 bình luận

  • Bộ này buồn quá trời,chỉ vì chút ham muốn đê tiện mà huỷ hoại cả đời cô gái

    Ny 3 tuần trước · Trả lời

Loading...