A Cẩm - Chương 7:

Cập nhật lúc: 2024-07-07 14:35:56
Lượt xem: 4,457

"Thật sự là nàng cứu ta sao?"

"Đương nhiên, lúc đó nếu không có ta, nói không chừng bây giờ đã..."

Lời còn chưa dứt, Diệp Trăn Trăn đã im bặt, bởi vì ả ta cũng nhận ra sắc mặt Thẩm Uyên không tốt, ả ta đành phải cắn răng giải thích: "Tóm lại, người mang tội lớn nhất chính là ả ta, tại sao chàng không gi/3t ả?"

"Hoàng cung canh phòng phòng nghiêm ngặt, nàng chỉ là một cung nữ, làm sao có thể qua mặt được tất cả thị vệ, đưa ta ra khỏi cung?"

Trước đây Thẩm Uyên không truy cứu, là vì hắn cho rằng ta và Tiêu Hoài Cẩn đều là người xấu, một kẻ gi/3t hại cả nhà hắn, một kẻ hành hạ hắn năm năm.

Nhưng khi tất cả chân tướng được phơi bày trước mặt hắn, hắn cũng bắt đầu suy nghĩ đến những điểm đáng ngờ trong đó.

"Đó là bởi vì..."

Diệp Trăn Trăn ấp úng không nói nên lời, ả ta đột nhiên phát hiện, ngày hôm đó đưa Thẩm Uyên rời đi, mọi chuyện diễn ra quá suôn sẻ.

Không có ai tra hỏi, không có ai điều tra, cứ như vậy dễ dàng để ả ta rời đi.

"Nếu không phải A Cẩm, nàng cho rằng chỉ bằng nàng có thể đưa ta ra khỏi cung sao?"

Diệp Trăn Trăn trợn tròn mắt, không thể tin nổi, ả ta nhìn ta chằm chằm: "Không thể nào, tiện nhân này hành hạ chàng năm năm, sao có thể thả chàng đi!"

"Nàng là thị nữ thân cận của A Cẩm, mỗi lần phế đế Tiêu Hoài Cẩn đến, đều do một mình nàng hầu hạ, trẫm hỏi nàng, mỗi khi Tiêu Hoài Cẩn ở riêng với A Cẩm, bọn họ đã làm gì?"

Đồng tử Diệp Trăn Trăn co rút, ả ta không ngờ Thẩm Uyên lại hỏi ả ta vấn đề này.

Ta cong môi, thích thú nhìn Diệp Trăn Trăn á khẩu không trả lời được.

Làm sao bây giờ? Nàng định nói cho hắn biết sao?

Nói cho hắn biết, ca ca ruột bệnh hoạn của ta đã hành hạ ta như thế nào?

Nói cho hắn biết, chính Diệp Trăn Trăn là kẻ đưa đao cho giặc?

Nói cho hắn biết, mỗi một vết sẹo trên người ta, đều có "công lao" của ả ta?

Diệp Trăn Trăn không dám nói, nhưng chân tướng đã không thể che giấu được nữa.

Lúc ta được hắn bế ra khỏi thiên lao, chính Thẩm Uyên là người thay y phục cho ta.

Hắn nhìn thấy cơ thể tàn tạ của ta, những vết thương bị hành hạ, bị ngược đãi, hắn cũng từng trải qua, nên hắn hiểu rõ.

Ta, bị chính ca ca ruột của mình...

Từ những manh mối rời rạc, Thẩm Uyên đã xâu chuỗi lại toàn bộ sự thật.

Hắn mới biết được, Vĩnh An công chúa, người được vạn người sủng ái, lại có cuộc sống không bằng một con chó.

Bởi vì hoàng huynh của ta, hắn là một kẻ điên.

Cứu hắn ra khỏi tay một kẻ điên như vậy, có thể tưởng tượng được phải trả giá đắt đến nhường nào.

Ta nói với Thẩm Uyên, ta chưa từng hối hận vì đã cứu hắn.

Thẩm Uyên đỏ hoe mắt, liên tục nói lời xin lỗi với ta.

Vô số châu báu trân quý được đưa vào Vĩnh An cung mỗi ngày, nhưng ta không nói với Thẩm Uyên một lời nào nữa.

"A Cẩm, nàng nói chuyện với ta được không?"

Thẩm Uyên, người luôn lạnh lùng, kiêu ngạo, giờ phút này lại khẩn cầu ta.

Muốn thuần phục một con ch.ó ngoan ngoãn, nhất định phải kiên nhẫn.

Nếu ta dễ dàng tha thứ cho hắn như vậy, hắn sẽ chỉ xem ta như một món đồ sở hữu, chứ không phải là duy nhất.

"Nàng nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai ta lại đến thăm nàng."

Thẩm Uyên muốn chạm vào mặt ta, nhưng khi nhìn thấy vẻ lạnh lùng của ta, hắn đành thu tay về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/a-cam/chuong-7.html.]

Ngay khi hắn xoay người rời đi, một tia sáng lạnh lẽo đột nhiên lao về phía ta!

"Có thích khách, mau bảo vệ hoàng thượng!"

Huyện_Lệnh_94 M0nk3yD

Lúc thị vệ lên tiếng, Thẩm Uyên đã chắn trước mặt ta.

Thanh kiếm xuyên qua n.g.ự.c hắn, thích khách lập tức bị khống chế, Thẩm Uyên cũng ngã xuống trước mặt ta.

"May quá, nàng không sao..."

"Chàng không sợ ch/3t sao? Hắn rõ ràng là nhắm vào ta!"

"A Cẩm đừng khóc, sao ta có thể để nàng bị thương được chứ? Ta đã nói sẽ bảo vệ nàng, nhất định sẽ không nuốt lời."

Sắc mặt Thẩm Uyên trắng bệch, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười an ủi ta: "Không sao đâu, ta không ch/3t được."

"Thái y, mau truyền thái y!"

Cả Vĩnh An cung hỗn loạn, không ai nhìn thấy lúc ta cúi đầu, khóe môi khẽ nhếch lên.

Thẩm Uyên rốt cuộc vẫn không nhịn được, màn kịch khổ nhục kế vừa rồi, diễn cũng thật giống.

Chỉ tiếc, tên thích khách kia ta đã gặp qua rồi. Hắn là tâm phúc của Thẩm Uyên.

Ta từng nhìn thấy hắn trong mơ, chính hắn là người tự tay đưa ta vào thiên lao.

Nếu ta không biết, chắc chắn sẽ tin rằng Thẩm Uyên vì cứu ta mà không tiếc mạng sống của mình.

Cứ như vậy, ta túc trực bên giường Thẩm Uyên, cho đến khi hắn tỉnh lại.

Ta mới khóc lóc bổ nhào vào lòng hắn: "Chàng có biết chàng suýt chút nữa thì ch/3t rồi không! Nếu chàng ch/3t, ta phải làm sao đây?"

Ta cố gắng diễn vai một cô nương ngốc nghếch suýt chút nữa mất đi người yêu.

"Ta đã nói sẽ bảo vệ nàng cả đời."

Giọng nói của Thẩm Uyên dịu dàng đến lạ thường: "Vậy nên, nàng tha thứ cho ta được không? A Cẩm."

Ta không trả lời, chỉ nắm chặt tay, nhẹ nhàng đánh vào người hắn một cái: "Ta căn bản không cần chàng phải làm những chuyện này vì ta."

Thẩm Uyên hít sâu một hơi, ta lập tức hoảng hốt nhìn vết thương của hắn: "Có phải chạm vào vết thương của chàng rồi không? Thái..."

Thẩm Uyên ôm chặt eo ta, kéo ta ngã vào lòng hắn.

Cảm giác ấm nóng trên môi, ta định giãy giụa, nhưng khi nhìn thấy hàng lông mày nhíu chặt của Thẩm Uyên, ta lại mềm lòng mặc cho hắn cướp đoạt hơi thở.

Rất lâu sau, hắn khàn giọng nói: "A Cẩm, tha thứ cho ta, được không?"

Ta và Thẩm Uyên "trở về bên nhau", đêm nào hắn cũng ở lại Vĩnh An cung.

Không lâu sau, tin vui truyền đến.

Ta mang thai con của Thẩm Uyên.

Hắn vui mừng khôn xiết, nói muốn lập tức sắc phong cho đứa bé trong bụng ta làm thái tử.

Ta mỉm cười nói, lỡ là con gái thì sao?

Hắn nói không sao, nếu là con gái thì sẽ để nàng ấy trở thành công chúa được sủng ái nhất.

Nhắc đến hai chữ "công chúa", ánh mắt ta tối sầm lại.

Thẩm Uyên lập tức nhận ra điều gì đó, hắn ôm ta vào lòng, trầm giọng nói: "A Cẩm, ta sẽ để con của chúng ta lớn lên vô lo vô nghĩ, những chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra với con gái của chúng ta."

Ta tựa vào vai hắn, khẽ "ừm" một tiếng.

Chỉ có ta mới biết, ta mong chờ tin tức này được truyền đến tai Diệp Trăn Trăn đến nhường nào.

Giang Nam xảy ra lụt lội, Thẩm Uyên bận rộn xử lý chuyện thiên tai, không còn thời gian quan tâm đến chuyện khác.

Cũng chính lúc này, Diệp Trăn Trăn tìm đến ta.

Bình luận

2 bình luận

Loading...