Chạm để tắt
Chạm để tắt

10 KIẾP CHỜ NÀNG - 19.2

Cập nhật lúc: 2024-09-06 20:06:36
Lượt xem: 750

Ta đột nhiên muốn cười, nàng cũng giống một trung thần.

 

Một trung thần xinh đẹp.

 

Ta thích nàng.

 

So với hoàng hậu, thời gian ta ở bên Lý Mộ nhiều hơn.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
🍊 Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Ngày nàng khỏi chân trùng với tháng ba của Trường An, liễu bay như tuyết trắng, từng đám, từng đám.

 

Lý Mộ vừa mới khỏi chân, đã nhảy nhót, thậm chí còn trèo lên cây trước cửa nhà.

 

Nàng còn ngồi trên tường hái trộm quả đào nhà bên cạnh, đến nỗi hàng xóm phải đến tận nhà khiếu nại.

 

Ta đành đứng ra chịu trận thay nàng, sau đó hàng xóm biết thân phận của ta, suýt nữa đ.â.m đầu vào tường để tỏ lòng trung thành.

 

Lý Mộ biết mình sai, đích thân đến xin lỗi.

 

Từ hôm đó, nàng trở nên ngoan ngoãn hơn.

 

Khi ta đến thăm, thấy hơi không quen: "Cha mẹ nàng ép nàng học quy củ sao?"

 

Lý Mộ hồn nhiên ngây thơ, có ta cưng chiều, nàng đâu cần phải học những quy tắc lặt vặt.

 

Lý Mộ buồn bã đá viên đá dưới chân: "Ừ, không học thì họ sẽ cắt khẩu phần ăn của ta."

 

Hóa ra là vì lý do này.

 

Ta không nhịn được cười: "Nàng muốn ăn gì, cứ nói với ta, ta sẽ mua cho nàng."

 

"Ơ... sao lại phải ngại ngùng chứ..." Lý Mộ nói vậy, nhưng đôi mắt nàng cong lên như vầng trăng lưỡi liềm.

 

"Ăn của phu quân thì không phải ngại."

 

Đó là câu nói vô lý nhất mà ta từng thốt ra. Sau khi nói xong, cả hai chúng ta đều sững sờ.

 

Biểu cảm trên khuôn mặt Lý Mộ thay đổi liên tục, cuối cùng nàng đột nhiên che mặt: "Chàng... chàng thật vô liêm sỉ!"

 

Nói xong, nàng bỏ chạy.

 

Trên đường về, cứ nghĩ đến là ta lại bật cười, trong lòng ngọt ngào như phủ mật.

 

Lý Mộ, ngay cả khi giận dỗi, cũng thật đáng yêu.

 

Từ ngày đó, trong lòng ta đã có một cô gái.

 

Cứ cách vài ngày, ta lại đến thăm nàng. Khi trời ấm lên, ta dẫn nàng đi dạo khắp các con phố của Trường An, ngắm nhìn mọi cảnh đẹp.

 

Bởi vì sau khi vào cung, nàng sẽ không còn cơ hội nữa.

 

Thật không may, vào một ngày mưa lớn mùa xuân, ta và nàng phải trú mưa dưới gốc cây.

 

Quần áo của Lý Mộ ướt gần hết, làn da trắng như tuyết, đôi má ửng hồng, khiến nàng thêm phần duyên dáng đáng yêu.

 

Nhìn nàng, ta buột miệng gọi: "Khánh Khánh."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/10-kiep-cho-nang/19-2.html.]

Lý Mộ sững sờ, rồi khuôn mặt dần đỏ bừng, nàng lúng túng dán người vào thân cây, đột nhiên nhắm chặt mắt.

 

Hành động của nàng khiến ta bối rối, nhưng rồi ta lập tức hiểu ý của nàng.

 

Nụ hôn đầu tiên của chúng ta, cả hai đều vụng về, không tránh khỏi những cú va chạm.

 

Môi của Lý Mộ bị sưng lên, sau đó nàng nhất quyết nói với thái phó rằng mình bị ong chích.

 

Lý thái phó cười khô khan, nhìn ta: "Lão thần cảm ơn con ong đó."

 

Ta nôn nóng muốn đón nàng về bên mình.

 

Rất nhanh, ngày nhập cung đã đến. Giờ đây họ Lâm là hoàng hậu chính cung, còn Lý Mộ là quý phi.

 

Nàng là người thật thà, không tránh khỏi bị ức hiếp. Nàng nguyện ý vì ta mà bước vào chiếc lồng giam này, ta cũng nguyện dùng tính mạng để bảo vệ nàng.

 

Ngày đó, Lý thái phó đến gặp ta, nét mặt đầy lo lắng:

 

"Bệ hạ, đứa trẻ nhà lão thần, từ nhỏ đã ham ăn, mong ngài quản giáo thêm, tuyệt đối không được ăn đồ của người khác."

 

Ta nào có bớt lo. Nàng cứ nhìn chăm chăm vào đĩa bánh đậu nhỏ của ta, đã hơn nửa tháng rồi, mà nàng không biết rằng thứ đó là do hoàng hậu gửi đến để ta dùng trong đêm động phòng.

 

Ta chỉ muốn chạm vào Lý Mộ, nhưng hiện tại khắp nơi đều dòm ngó, ngay cả Khánh Khánh của ta cũng không thể đụng vào.

 

Không chỉ vậy, ta thậm chí không thể cho nàng sự ưu ái cơ bản nhất.

 

Làm hoàng đế bù nhìn, nỗi đau khổ này ai cũng thấu hiểu.

 

Những hoài bão trước khi vào cung, trước hiện thực phũ phàng, đã bị bào mòn sạch sẽ.

 

Ta vô số lần hối hận vì đã kéo Lý Mộ vào vũng nước đục này.

 

Nếu để nàng tự do bên ngoài, lấy một người chồng tốt, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?

 

Vì muốn Lý Mộ có chỗ đứng vững chắc sớm, ta thức khuya dậy sớm, chỉnh đốn quan trường, ngày đêm canh chừng thanh kiếm treo lơ lửng trên đầu, tính toán làm sao nhổ tận gốc đám ung nhọt này.

 

Lý Mộ chắc cũng không dễ chịu, bị hoàng hậu ức hiếp, liền chạy đến tìm ta, chu môi, không nói gì, chỉ chui vào lòng ta.

 

Ta cũng rất muốn ôm nàng, nhưng trong cung có vô số tai mắt, hôm nay tốt với nàng một chút, ngày mai nàng sẽ phải chịu đựng gấp trăm lần sự trả thù.

 

Ta không muốn có một ngày nhìn thấy t.h.i t.h.ể của Lý Mộ trước mặt mình.

 

Khi ý nghĩ ấy lấp đầy tâm trí, ta viện cớ ra ngoài, trèo lên tường cung để nhìn trộm nàng.

 

Lý Mộ thích nhất là chơi đá cầu, nha hoàn của nàng... hình như tên là Tiểu Đào, đúng rồi.

 

Nàng chơi cùng Tiểu Đào, tiếng cười vang vọng khắp cung, lan xa.

 

Mỗi khi nghe thấy tiếng cười đó, ta mới cảm thấy mình là người có gia đình, và rằng ta phải sống.

 

Vào tháng bảy, khi ta dùng bữa cùng hoàng hậu, nàng lỡ lời.

 

Sau khi điều tra kỹ càng, hóa ra nhà họ Lâm đã liên kết với quân phản loạn, âm mưu tạo phản.

 

Vương triều này, nếu ta không ngồi, cũng không đến lượt bọn chúng. Một khi thiên hạ hỗn loạn, đất nước này sẽ bị phân chia, xâu xé ngay lập tức.

 

Loading...