Chạm để tắt
Chạm để tắt

10 KIẾP CHỜ NÀNG - 14

Cập nhật lúc: 2024-09-06 20:03:15
Lượt xem: 726

Cố Bình đổi tên sau khi vào đại học.

 

Rồi sau đó bước chân vào giới giải trí, chỉ mất vài năm để trở thành ảnh đế, đứng ở nơi rực rỡ nhất, đón nhận ánh mắt ngưỡng mộ của hàng ngàn người.

 

Rốt cuộc hắn làm tất cả những điều đó vì cái gì?

 

Chẳng lẽ cũng vì sợ ai đó không tìm thấy mình sao?

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
🍊 Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Tối hôm đó, đạo diễn hẹn Cố Bình đến nhà hàng phía sau khách sạn.

 

Ta bật dậy, khoác vội áo, bỏ ngoài tai tiếng gọi của Tiểu Đào, mở cửa chạy ra ngoài.

 

Đường đi vô cùng thông thoáng.

 

Dưới ánh trăng trong vắt, gió đêm thổi nhẹ, ta len lỏi qua những bụi cây hoa, tìm kiếm bóng dáng Cố Bình.

 

Cuối cùng, ta nhìn thấy hắn ngồi một mình ở góc khuất dưới một căn nhà kính trong suốt, cầm ly rượu trong tay.

 

Ánh trăng dịu dàng rọi lên vai hắn một nửa, nửa còn lại phản chiếu vào ly rượu.

 

Hắn ngồi lặng lẽ, né tránh sự ồn ào, ngước nhìn trăng, không biết đang suy nghĩ điều gì.

 

Ta nhẹ nhàng bước đến trước mặt hắn.

 

"Cố Bình."

 

Ta gọi tên hắn, Cố Bình ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm, khó lòng phân biệt được cảm xúc.

 

Hắn đã khóc sao?

 

Ta bước thêm một bước, ngồi xổm xuống trước mặt hắn: "Anh... có phải luôn chờ em không?"

 

Ban đầu, hắn ngạc nhiên, nhưng rồi nhanh chóng trở lại bình tĩnh, thành thật đáp: "Phải."

 

"Anh biết em là ai." Ta hỏi.

 

"Anh biết."

 

Ta không tin, chỉ tay vào chân hắn: "Nhưng anh đâu có vết sẹo..."

 

Dì của hắn đã cho ta xem ảnh từ nhỏ của hắn, hắn có một hành trình trưởng thành đầy đủ, làm sao có thể là một người cổ đại sống nhờ đan dược?

 

Cố Bình nửa đùa nửa thật: "Anh chưa uống canh Mạnh Bà mà."

 

Ánh trăng dịu dàng, bóng cây đổ trên khuôn mặt hắn, vẻ mặt khó đoán.

 

Ta cảm nhận được nỗi buồn của hắn, liền đứng bật dậy, nghiêm mặt: "Đi ra ngoài với em, em có chuyện muốn cãi nhau với anh."

 

Cố Bình theo ta bước ra con đường nhỏ yên tĩnh ngoài vườn.

 

Ta khoanh tay trước ngực, cơn giận bốc lên ngùn ngụt.

 

"Anh oan uổng cho em! Hoàng hậu nói gì anh cũng tin, đúng là hôn quân!"

 

Lời này mà nói trước kia thì cả nhà ta đều bị c.h.é.m đầu, nhưng bây giờ cả nhà ta đều đã chết, nên ta chẳng còn gì để mất, cứ mạnh dạn mà la hét.

 

Cuộc cãi vã kéo dài cả ngàn năm này thật khôi hài và nực cười. Cố Bình ngớ người, cơn u ám lập tức tan biến, hắn ngoan ngoãn nhận lỗi: "Anh sai rồi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/10-kiep-cho-nang/14.html.]

 

Ta chống nạnh, khí thế hừng hực, chọc mạnh vào n.g.ự.c hắn, hét lên:

 

"Anh đã thấy em tư thông với ai bao giờ chưa? Còn cắt bớt lương thực của em nữa! Nếu không vì đói, em có thèm ăn trộm đan dược của anh không?"

 

"Phải, chuyện gì em làm cũng đúng. Là lỗi của anh."

 

Thái độ nhận lỗi chân thành của hắn lại khiến ta tức mà không thể phát tiết. Cuối cùng, nhớ đến đống báu vật bị tịch thu, ta càng tủi thân hơn: "Cổ vật của em, anh đền sao đây?"

 

Cố Bình không nhịn được cười: "Nàng ơi, cổ vật của nàng chẳng liên quan gì đến ta."

 

"Em nói có thì có! Anh có muốn bồi thường cho em không?"

 

Cố Bình bất đắc dĩ ôm lấy ta: "Được rồi, đền."

 

"Anh đền bằng gì?"

 

Cố Bình cười khẽ: "Anh cũng có cổ vật. Cái giường lớn mà em thích nhất trong phòng anh, chính là anh dùng cổ vật để mua đấy."

 

Đồ tùy táng của hoàng đế, chắc chắn còn quý hơn của ta.

 

Không trách hắn lại giàu thế.

 

"Sao đồ của anh không bị người khác đào mất?"

 

"Vì anh hành động nhanh hơn."

 

Ta rất dễ dỗ, chẳng mấy chốc Cố Bình đã làm ta nguôi giận.

 

Khi quay lại, chúng ta gặp đạo diễn, ông ta đã uống say mèm, híp mắt nhìn ta cười.

 

"Cô bé này thật giỏi, có thể chinh phục được Cố Bình, đúng là có bản lĩnh!"

 

Cố Bình vội vàng giải thích: "Là tôi theo đuổi cô ấy. Cô ấy... khó theo đuổi."

 

"Ừm!" Đạo diễn tán thưởng, kéo tay Cố Bình, giơ ngón tay cái: "Tốt! Có trách nhiệm! Trong lịch sử, những người mang tên Cố Bình đều là tình thánh đấy!"

 

Lịch sử?

 

Những người mang tên Cố Bình?

 

Cố Bình không kịp đáp lại lời đạo diễn, vội kéo ta đi.

 

Ta nhìn vào sau gáy của hắn và nói: "Ồ, em có thể tra cứu lịch sử!"

 

Những gì đã xảy ra, toàn bộ đều có thể tìm hiểu.

 

"Không có gì đáng xem đâu." Cố Bình cắt ngang dòng suy nghĩ của ta, "Tối nay em có muốn ngủ cùng anh không?"

 

Ta ngay lập tức bị chuyển hướng chú ý: "Thật sao?"

 

Mấy hôm trước, Cố Bình luôn lấy cớ ta vừa khỏi bệnh để đuổi ta ra khỏi phòng, sao tối nay hắn lại đồng ý rồi?

 

Cố Bình lấy ra một cặp kính râm và đặt lên sống mũi ta: "Ánh mắt bớt mê hoặc lại chút, cẩn thận bị chụp ảnh."

 

"Ồ."

 

Loading...