Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Yêu xa - 2

Cập nhật lúc: 2024-09-04 08:40:08
Lượt xem: 746

Bây giờ không phải lúc bàn chuyện này, tài xế còn có việc nên tôi nói với ông ấy: “Cám ơn chú, không cần đâu ạ.”

 

Sau đó tôi chỉ có thể đưa tay kéo anh: “Xuống xe trước.”

 

Sau khi xuống xe, anh đứng không vững.

 

Anh cao hơn 1,8 mét, là con trai, tôi đỡ không nổi nên phải tìm một bậc đá ven đường ngồi xuống trước.

 

Anh cúi đầu xuống và thả tay xuống đôi chân dài.

 

Tôi do dự hồi lâu, không biết để anh một mình ở đây có bị chó hoang cắn không. Cuối cùng lương tâm đã chiến thắng, tôi bất lực quỳ xuống trước mặt anh: “Cậu hãy gọi điện cho bạn cùng phòng bảo họ đến đón nhé?”

 

Anh có vẻ hiểu ý và lấy điện thoại ra đưa cho tôi.

 

“Anh đưa cho tôi làm gì ? Tôi cũng không thể mở nó.”

 

“Mật khẩu 980308.”

 

Anh đã nói trực tiếp cho tôi mật khẩu điện thoại phải không? Thật sự không có chút phòng bị nào hết, anh đã uống bao nhiêu rượu rồi chứ?

 

Sau khi gọi cho bạn cùng phòng, tôi đưa điện thoại cho anh.

 

Anh ngẩng đầu lên nhìn tôi, nhướng mày: “Cảm ơn chị.”

 

4

 

Tôi cũng không để tâm chuyện này, không ngờ mấy ngày sau Thành Ngọc lại tới cửa tìm tôi.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

 

Ngay sau giờ học ngày hôm đó, tôi đang thu dọn sách giáo khoa thì một bạn ngồi hàng ghế đầu cùng lớp hét lên: “Trần Hi, có người tìm cậu kìa”

 

Khi đi ra ngoài, tôi thấy anh đang đứng ở cửa, hai tay đút túi.

 

“Chào chị,” anh chào tôi với một nụ cười.

 

“Xin chào,” tôi hơi bối rối chào lại và hỏi: “Có chuyện gì thế?”

 

“Cảm ơn chị hôm đó đã giúp đỡ, hôm nay tôi muốn mời chị một bữa.” Anh bình tĩnh nhìn tôi.

 

Vậy mà anh vẫn có thể nhớ đến tôi khi đã say như vậy.

 

“Không cần đâu.” Tôi từ chối theo thói quen.

 

Anh nhướng mày, cúi đầu xuống chăm chú nhìn tôi: “Tôi thật sự muốn cảm ơn chị. Tôi đã tìm chị mấy ngày rồi, sao chị không để tôi thể hiện chút cảm kích của mình với chị chứ?”

 

Lúc đó tôi đã nghĩ hồi nhỏ chắc hẳn anh là một học sinh cá biệt bởi vì ánh mắt anh luôn hung hãn và khi nhìn người khác có chút ác ý.

 

“Không cần đâu, tôi chỉ tiện đường nên đưa cậu cùng về trường thôi.”

 

Đào Hân thu dọn đồ đạc tình cờ đi ra, đứng sang một bên nghi ngờ nhìn tôi, tôi vội vàng chạy tới nắm lấy cánh tay cô ấy và nhanh chóng nói: “ ôi đã hẹn với bạn rồi, đó là quán ăn tự phục vụ,” sau đó dắt Đào Hân vội vã rời đi.

 

Tôi dường như nghe thấy một tiếng cười trầm thấp phát ra từ phía sau mình.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/yeu-xa/2.html.]

Khi chúng tôi đến nhà ăn, Đào Hân ngồi đối diện tôi, nghi hoặc nhìn tôi hỏi: “Cậu ta là ai?”

 

Tôi gắp cần tây trong bát ra rồi nói: “Mấy hôm trước chúng tôi cùng đi trên xe taxi, thật sự là không quen nhau” .

 

“Vậy tại sao cậu ta lại đến gặp cậu?” Cô ấy miễn cưỡng nói.

 

“Hôm đó cậu ấy uống nhiều quá nên tớ đã đưa về trường, hôm nay cậu ấy tới muốn mời cơm để cảm ơn.”

 

Nói đến đây, Đào Hân dường như ngửi thấy mùi bát quái liền nói: “Có chuyện gì đó không ổn, vì sao cậu ta đặc biệt muốn cảm ơn cậu chứ? Chắc chắn là thích cậu rồi.”

 

Tôi không nói nên lời: “Hôm đó cậu ấy say lắm rồi, đến mẹ cậu ấy cũng không nhận ra nữa là, làm sao cậu ấy có thể nhìn rõ tớ được chứ?”

 

“Đừng nói nữa, người ta nhìn không rõ cậu, người ta tới đây tìm cậu làm gì?”

 

Cũng đúng nhỉ, nhưng tôi cũng không rõ đó là vì sao.

 

5

 

Trước đây tôi chưa bao giờ để ý đến điều đó, nhưng kể từ hôm ấy, tôi dường như luôn tình cờ gặp được Trình Ngọc.

 

Lúc thì đi vệ sinh sau giờ học, tôi nhìn thấy anh đang hút thuốc cùng một nhóm nam sinh, khi nhìn thấy tôi, anh cố ý vẫy tay chào, tôi chỉ có thể cười ngượng nghịu rồi vội vã đi qua. Lại có lúc trên đường từ thư viện về ký túc xá, tôi gặp anh ở giữa một nhóm nam sinh đang chơi bóng rổ, khi anh nhìn thấy tôi bọn họ không biết nói gì liền bật cười.

 

Cả khi đang xếp hàng ở căng tin, người xếp sau đột nhiên gõ nhẹ vào tay tôi, tôi quay lại thì thấy anh đang nhìn tôi với nụ cười trên môi: “Chị, chị muốn mua gì, tôi giúp chị.”

 

Tôi thực sự thở dài trước duyên phận tuyệt vời mà Chúa ban tặng, sau đó liền từ chối: “Không, cảm ơn” .

 

Sau khi bị từ chối, hình như anh không còn kiên trì nữa.

 

Thế nhưng vài ngày sau, đột nhiên có tin Trình Ngọc đang theo đuổi tôi.

 

Tôi chỉ phát hiện ra khi bạn cùng phòng mang điện thoại đến cho tôi xem diễn đàn của trường.

 

“Này, Trần Hi, cậu nhìn xem, đây là đang nói về cậu và bạn học năm nhất Trình Ngọc.”

 

“Hả? Họ đã nói gì về mình?”

 

Tôi cúi xuống nhìn, tiêu đề ghi rõ ràng “Hôm nay, Trình Ngọc, sinh viên năm nhất khoa Kỹ thuật xây dựng, có theo đuổi được Trần Hi, sinh viên đại học năm thứ ba không?”

 

...

 

Đây rốt cuộc là cái gì, phía dưới kỳ thật còn có rất nhiều bình luận, thật nhàm chán.

 

Tôi thản nhiên liếc nhìn nó và nói rõ với bạn cùng phòng: “Tất cả những điều này đều không phải sự thật đâu, chúng tôi không có gì cả.”

 

“ A?” Bạn cùng phòng kinh ngạc nói: “Không phải, Trình Ngọc tự mình thừa nhận mà.”

 

“Cái gì?”

 

Cô ấy lại đưa điện thoại: “Nhìn này.”

 

Phía dưới có bình luận: “Còn chưa theo đuổi được.” Nhìn qua cái tên, đó chính là Trình Ngọc.

 

Loading...