Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

VẢ MẶT - Phần 9

Cập nhật lúc: 2024-10-02 14:39:18
Lượt xem: 55

Giá cổ phiếu sụt giảm giống như chỉ là khởi điểm, những đả kích khác nhanh chóng ùn ùn kéo đến.

 

Đầu tiên là rất nhiều hợp tác trong đàm phán bặt vô âm tín, hạng mục đang tiến hành lâm vào đình trệ, ngay sau đó quản lý cấp cao của công ty từ chức, các đối tác cũ hợp tác nhiều năm cũng có dấu hiệu rút vốn.

 

Ba mẹ qua một đêm già đi rất nhiều.

 

Tôi đã đánh giá thấp Trầm Chu.

 

Hoặc là nói, đánh giá thấp ý chí của thế giới.

 

Kế hoạch chúng tôi đốt đèn nấu dầu làm ra, luôn có thể bị đối thủ cạnh tranh chặn được. 

 

Định giá bảo mật nội bộ, luôn có thể bị đối phương đoán được. 

 

Mặc kệ chúng tôi làm cái gì, đều có thể bị đối thủ giành trước một bước biết được, sau đó phá hư.

 

Giống như ý chí thế giới bắt đầu tu chỉnh cốt truyện, không thể không khiến Tống gia rơi đài.

 

Nó giống như một khối đồ chơi bị lấy đi một phần của lõi và lung lay. 

 

Mỗi ngày tôi đều tăng ca đến khuya ở công ty, hy vọng có thể tìm được biện pháp phá cục. 

 

Vì tài liệu yêu cầu không có trên máy tính mà chỉ có bản giấy nên tôi đứng dậy đi vào phòng tư liệu.

 

Phòng tư liệu đã mở cửa, bên trong lẽ ra phải là một mảnh tối đen, nhưng tôi lại thấy được ánh sáng lấp lánh ở khe cửa.

 

Nguyệt

Trong đầu tôi nảy lên một ý nghĩ không tốt, tôi ngừng thở, lấy điện thoại di động ra mở hình thức ghi hình.

 

Tôi dán ở cửa cẩn thận nghe động tĩnh bên trong.

 

Bên trong có thanh âm nam sinh truyền đến.

 

Tôi cẩn thận phân biệt trong chốc lát, hình như là...... Tống Phong Trì?

 

Để xác định phỏng đoán, tôi chăm chú lắng nghe một lúc.

 

“Trăn Trăn, văn kiện này là bản lẻ, không thể đưa cho em, bằng không rất dễ bị phát hiện. Em chụp ảnh rồi đi thôi.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/va-mat/phan-9.html.]

Rất nhanh, giọng nói nũng nịu của Ngư Trăn Trăn truyền đến: 

 

"Trì thiếu gia, vẫn là anh đối với Trăn Trăn tốt nhất.”

 

Tôi nhấc chân đạp văng cửa phòng tư liệu.

 

Người bên trong bị tôi làm cho hoảng sợ, Tống Phong Trì đem thiếu nữ bảo vệ ở phía sau, lắp bắp gọi tôi: 

 

"... Chị.”

 

"Đừng gọi tôi là chị, tôi không có em trai như cậu."

 

Lửa giận trong mắt tôi đang bốc cháy: 

 

"Tôi lấy làm lạ, tại sao tất cả bí mật của chúng ta đều bị người khác biết, hóa ra lại có nội gián!”

 

Tống Phong Trì cúi đầu, nói không ra lời.

 

Ngư Trăn Trăn đứng ra, chắn trước Tống Phong Trì, giống như một sứ giả chính nghĩa:

 

"Tống Tuyết Quan, Trì thiếu gia là một cá thể độc lập, không phải vật phụ thuộc của bất cứ ai. Chính là bởi vì cô luôn hùng hổ dọa người như vậy, mới có thể đẩy Trì thiếu gia càng ngày càng xa."

 

Tôi cười lạnh, lấy di động ra chuẩn bị báo cảnh sát: 

 

"Nhân chứng vật chứng đều có. Hai người có lời gì, nói với cảnh sát đi.”

 

Trước mắt lóe lên, điện thoại di động lại bị Tống Phong Trì cướp đi, giây tiếp theo, nó dắt Ngư Trăn Trăn ra khỏi phòng tư liệu, trở tay đẩy tôi vào.

 

Cách cửa, Tống Phong Trì áy náy nói: 

 

"Chị, thực xin lỗi."

 

Tôi điên cuồng đập cửa, hy vọng có thể thu hút sự chú ý của bảo vệ, nhưng hai người kia vẫn càng chạy càng xa.

 

Phần tư liệu Tống Phong Trì lấy đi vốn là hy vọng lật ngược tình thế cuối cùng của Tống gia.

 

Bây giờ, tất cả đều trống rỗng.

 

Loading...