Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

VẢ MẶT - Phần 2

Cập nhật lúc: 2024-10-02 14:34:58
Lượt xem: 472

Trong cốt truyện, nỗi đau bị chó hoang cắn xé thành thức ăn khiến cả người tôi phát run.

 

Nữ phụ ác độc?

 

Ăn cắp quần áo của tôi, phá hỏng thiết kế tốt nghiệp của tôi, hai người còn có lý sao?

 

Tôi cầm lấy thước đo trên bàn, nhìn chằm chằm vào đôi tà phu dâm phụ này.

 

Ngư Trăn Trăn sợ hãi, thắt lưng mềm nhũn muốn trốn về phía Túc Hòa.

 

Khóe mắt Túc Hòa muốn nứt ra, vội vàng muốn bảo vệ thiếu nữ ở phía sau: 

 

"Tống Tuyết Quan! Em dám!”

 

“Ồ, anh nghĩ xem tôi có dám hay không.”

 

Tôi kéo tóc Ngư Trăn Trăn, tập trung sức mạnh vào cổ tay, giơ cao lên - -

 

Chát - -

 

Thước thẳng hung hăng quất vào mặt Ngư Trăn Trăn.

 

Khuôn mặt trắng nõn của cô ta trong nháy mắt sưng đỏ.

 

Túc Hòa tức giận đến gân xanh nổi lên: 

 

"Tống Tuyết Quan em - -"

 

Chữ "em" còn chưa nói xong, Túc Hòa đã bị tôi hung hăng quất một thước vào mặt.

 

Hắn ta tương đối thảm, bởi vì sốt ruột đòi lời giải thích cho Ngư Trăn Trăn, chưa kịp trốn. 

 

Thước thẳng trực tiếp đập vào sống mũi hắn, phát ra tiếng "răng rắc" khiến người ta chua xót. 

 

Túc Hòa đau đến chảy nước mắt, lấy tay che mũi, trong mắt ngoại trừ nổi giận còn có khiếp sợ.

 

Hắn ta không thể tin được, thân là một con ch.ó l.i.ế.m tôi lại dám nhẫn tâm xuống tay với hắn.

 

Tôi đem thước thẳng đập xuống bàn, chỉ vào mũi Túc Hòa mắng: 

 

"Em cái gì em! Đó là đồ án tốt nghiệp của tôi, từng đường kim mũi chỉ đều là tự tay tôi làm, tôi đã mất nhiều đêm dài để thêu nó. Anh nghĩ anh là ai mà chỉ cần mở miệng là yêu cầu tôi cho đi? "

 

Thước thẳng phát ra âm thanh "bốp bốp". 

 

Mỗi lần vang lên, Ngư Trăn Trăn lại co rúm lại.

 

Túc Hòa muốn tới giật lấy thước, lại bị tôi không lưu tình quất vào khớp tay.

 

Trong đầu lại truyền đến những âm thanh lạ:

 

[Xem ra mũi Túc Hòa là thật, chưa từng phẫu thuật thẩm mỹ.]

 

[Không phải chỉ là một cái váy thôi sao, Tống Tuyết Quan thật ác độc.]

 

[Nhưng mà, Tống Tuyết Quan nói chiếc váy kia là thiết kế tốt nghiệp của cô ấy. Lấy đồ của người khác như vậy có phải không tốt lắm không?]

 

[Tống Tuyết Quan chẳng qua chỉ là nữ phụ pháo hôi, tất cả của cô ta đều phục vụ cho nhân vật chính, Trăn Trăn lấy váy của cô ấy là lẽ đương nhiên.]

 

[Trăn Trăn và Túc Hòa trong tiệc rượu yêu đương vụng trộm là một phần của cốt truyện, Tống Tuyết Quan có thể cống hiến cho cốt truyện là phúc khí của cô ta.]

 

[Tống Tuyết Quan hình như có gì đó không đúng, cô ấy ngay cả Túc Hòa cũng đánh!]

 

“Tống Tuyết Quan! "

 

Túc Hòa bị tôi năm lần bảy lượt sỉ nhục, không nhịn được mất mặt, liền xắn tay áo vest muốn dạy cho tôi một bài học.

 

Túc Hòa bước chân còn chưa động, vệ sĩ nhà tôi liền xếp thành một hàng, mặt không chút thay đổi nhìn hắn.

 

Một khi hắn ta thực hiện bất kỳ động thái nào, họ sẽ ngay lập tức giúp tôi tự vệ và chống trả.

 

Túc Hòa không muốn mất mặt trước mặt cô gái mình yêu, nhưng tôi lại không nâng niu hắn như bình thường. 

 

Lúc này hắn giống như bị đặt trên lửa nướng, tiến thoái lưỡng nan.

 

Ngư Trăn Trăn kéo góc áo Túc Hòa, giọng nói mềm mại mang theo chút nức nở: 

 

"Anh A Hòa, là Trăn Trăn không đúng. Nếu không phải Trăn Trăn không cẩn thận, đại tiểu thư cũng sẽ không nổi giận như vậy. Đừng vì em mà giận đại tiểu thư.”

 

Tôi lạnh lùng nhìn Ngư Trăn Trăn.

 

Thật không hổ là nữ chính, quả nhiên lâm nguy không loạn. 

 

Bị tôi đánh cho gò má sưng lên cao, còn có thể ổn định phát ra giá trị cảm xúc.

 

Thiếu nữ đưa cho Túc Hòa bậc thang, hắn trừng mắt liếc tôi một cái: 

 

"Tống Tuyết Quan, nếu em có thể dịu dàng như Trăn Trăn, cũng sẽ không khiến anh ghét em đến thế.”

Nguyệt

 

Ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, cho Túc Hòa sức mạnh. 

 

Lòng tự tin của hắn khôi phục: 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/va-mat/phan-2.html.]

"Như vậy đi, em nghiêm túc xin lỗi Trăn Trăn, lại đi chọn vài bộ váy mới tặng cho cô ấy, anh sẽ cân nhắc tha thứ cho em."

 

Bốp - -

 

Đáp lại hắn là một thước đo.

 

Tôi đập mạnh vào đầu chó của hắn ta.

 

"Ngư Trăn Trăn trộm mặc váy của tôi, anh và con gái bảo mẫu yêu đương vụng trộm, lại còn có mặt mũi nói tha thứ cho tôi?"

 

Ngư Trăn Trăn và Túc Hòa khiếp sợ ngẩng đầu.

 

“Cô - - Cô làm sao biết?”

 

Cùng với khiếp sợ còn có những âm thanh kỳ quái trong đầu:

 

[Cái gì cái gì! Tống Tuyết Quan làm sao biết!]

 

[Chỉ số thông minh của Trăn Trăn, thật khiến người ta thất vọng. Bất luận là Tống Tuyết Quan lừa bọn họ, hay là thật sự có chứng cớ, nhưng cô ta còn chưa đưa ra chứng cớ, Ngư Trăn Trăn đã khai trước. Chẳng lẽ các nam chính thích loại nữ chính ngu xuẩn đáng yêu như thế này?]

 

[Tống Tuyết Quan đang làm gì vậy! Điểm nổi bật trong truyện chính là Túc Hòa cùng Ngư Trăn Trăn sau lưng tất cả mọi người vụng trộm yêu nhau. Cô ta hiện tại đem cửa sổ giấy đ.â.m thấu, cái này còn có ý nghĩa gì!]

 

Ngư Trăn Trăn phát hiện mình nói sai, xấu hổ đến đỏ bừng mặt 

 

"Không, không phải, Trăn Trăn không có.”

 

Lời nói của cô ta không có sức thuyết phục gì, vệ sĩ và quản gia ngoài cửa đều lộ ra vẻ mặt kì lạ.

 

Ánh mắt quan sát như vậy khiến Ngư Trăn Trăn ngây thơ muốn tìm một khe đất chui vào.

 

Mẹ của Ngư Trăn Trăn xông vào một phen nước mũi một phen nước mắt: 

 

"Đại tiểu thư, con gái tôi nuôi đơn thuần trong sáng như vậy, sao cô có thể làm ô uế sự trong sạch của người khác chứ?"

 

Tôi cười nhạo một tiếng 

 

"Con gái đơn thuần của bà vừa mới thừa nhận, nhà tôi có camera giám sát, có muốn tôi cho bà xem không?"

 

Mặt bà Ngư lúc xanh lúc đỏ, những dì bảo mẫu khác âm thầm chọc vào sống lưng bà ta.

 

"Cho dù cô là đại tiểu thư, cũng không được nói mẹ tôi như vậy!"

 

Ngư Trăn Trăn giang hai tay ra chắn trước mặt bà Ngư, vẻ mặt cô ta bướng bỉnh lại kiên cường, giống như một đóa hoa trắng nhỏ không sợ cường quyền.

 

Trông tôi như một kẻ xấu xa. 

 

Tôi mới không thèm nhịn: 

 

"Tôi nói mẹ cô như thế nào? Bằng cách nói thật sao? Cô dám làm ra loại chuyện này, bây giờ lại chê mình mất mặt?"

 

Ngư Trăn Trăn lã chã muốn khóc, chân tay luống cuống xoắn góc áo, giống như một con sóc nhỏ rời tổ: 

 

"Không... Không phải như cô nói.”

 

Túc Hòa cực kỳ đau lòng, muốn tìm lại sân khấu cho cô ta, nhưng lại khiếp sợ với vệ sĩ cao lớn vây quanh hắn. 

 

Cuối cùng hắn lựa chọn buông lời tàn nhẫn: 

 

"Tống Tuyết Quan, anh nói lần cuối cùng, xin lỗi Trăn trăn, nếu không chúng ta liền từ hôn!"

 

Tôi cười lạnh: 

 

"Từ hôn thì từ hôn, loại dưa chuột thối như anh, cũng xứng vào cửa Tống gia tôi sao?"

 

Túc Hòa bị tôi mắng đến đau tim, nghĩ lại hành vi l.i.ế.m chó ngày xưa của tôi, cảm thấy tôi bất quá là đang cố gắng chống đỡ mà thôi. 

 

Hắn tự cho là nhìn thấu tất cả, khinh miệt nói với tôi: 

 

"Tống Tuyết Quan, em đừng hối hận!"

 

Lúc Túc Hòa nói chuyện với Ngư Trăn Trăn, giọng nói lại trở nên vô cùng dịu dàng, hắn ôm bả vai thiếu nữ, giống như kỵ sĩ bảo vệ công chúa: 

 

"Trăn Trăn, anh dẫn em đi!"

 

"Đóng cửa lại, không ai được đi!"

 

Túc Hòa nhíu mày quay đầu lại, lộ ra biểu tình "Quả nhiên không ngoài dự đoán": 

 

"Ồ, biết hối hận rồi sao?”

 

Tôi mặc kệ hắn ta.

 

Từ sau khi thức tỉnh, biết hắn là đồ dưa chuột thối, mọi tình cảm tốt đẹp của tôi đối với hắn đều tan vỡ như một tấm gương.

 

Tôi thậm chí nghĩ mãi mà không rõ, lúc trước vì sao lại hèn mọn với hắn như vậy.

 

Chẳng lẽ đây là sức mạnh của cốt truyện sao?

 

Tôi nói với quản gia: 

 

"Báo cảnh sát. Tống gia tôi xảy ra trộm, tên trộm không những trộm cắp, còn phá hoại tài sản của tôi. Phải báo cảnh sát!”

 

Sắc mặt Túc Hòa trong nháy mắt trở nên vô cùng khó coi.

Loading...