Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tưởng Đại Nương - Chương 14

Cập nhật lúc: 2024-10-21 14:25:13
Lượt xem: 553

Hắn gầy guộc, ánh mắt đầy vẻ van xin nhìn ta.

“Mặc kệ mẫu thân ta đã làm gì, ta nguyện thay bà gánh hết, chỉ mong cô cứu lấy mạng bà!”

Hắn trực tiếp kéo Lâm phu nhân đang hôn mê bất tỉnh đến trước cửa nhà ta.

Những người hàng xóm sống sót đều tụ tập lại trước cửa, lặng lẽ nhìn.

Ai nấy trên mặt đều hiện rõ sự căm hận kìm nén.

“Ngươi thay bà ta trả nợ? Ngươi trả thế nào?” Thạch Đầu cầm d.a.o chỉ vào Lâm công tử, khuôn mặt trẻ thơ đã mất đi, thay vào đó là nét hung tợn.

“Bà ta nợ chúng ta mười bảy mạng người ở chợ thịt, ngươi trả thế nào!” Thạch Đầu hét lớn.

Lâm công tử cúi đầu thật sâu, nhưng vẫn không chịu từ bỏ: “Nhưng lương y như từ mẫu, sao có thể thấy chec mà không cứu!” Hắn dùng lý lẽ của y đạo để ép buộc ta.

“Không cứu.”

Ta mở miệng chậm rãi, không biện minh gì cả, chỉ đơn giản là không cứu.

Cứ xem như ta không phải một thầy thuốc tốt cũng được.

Ta tu luyện chưa đủ, không thể cao thượng mà cứu kẻ có huyết hải thâm thù với mình.

Thế gian này, ai ai cũng chịu khổ.

Ta không phải Bồ Tát phổ độ chúng sinh, ta chỉ là một cô gái tầm thường, bị phụ mẫu bỏ rơi từ nhỏ, được nuôi lớn bởi những người hàng xóm ở chợ thịt này.

Lâm phu nhân đã chec, không ai đến nhà họ Lâm để viếng, mọi người đều đến mộ của người thân mình, khóc một trận thật lớn.

Ta, Thạch Đầu, Nhân Nhân và Thôi Đào Hoa đứng quanh đại nương.

“Mẫu thân!” Thạch Đầu mắt đỏ hoe, gọi một tiếng.

“Ừ ừ!” Đại nương vừa cười vừa khóc, vết sẹo trên mặt bà cũng dường như trở nên dịu dàng hơn.

“Con gái, đây là đại ca của con.” Đại nương kéo ta lại.

“Đại ca!” Ta lớn tiếng gọi.

“Ừ, muội muội.”

“Con cũng muốn nhận người làm mẫu thân.” Nhân Nhân tiến đến ôm lấy eo bà, nước mắt chảy đầy trên áo bà.

“Được, được, con gái ngoan.”

Nhân Nhân lau nước mắt, quay lại nhìn ta, ngọt ngào gọi một tiếng: “Tỷ tỷ!”

Ta xoa đầu Nhân Nhân, cô ấy bằng tuổi ta nhưng thấp hơn cả một cái đầu, trông như một con búp bê may mắn.

Thôi Đào Hoa gãi gãi đầu, vừa cười vừa khóc, nhưng không nói lời nào.

“Đào Hoa tỷ, tỷ cũng làm con gái của mẫu thân ta đi.” Nhân Nhân tiến tới nắm c.h.ặ.t t.a.y cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://www.monkeyd.vn/tuong-dai-nuong/chuong-14.html.]

Thôi Đào Hoa có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “Ta cũng muốn, nhưng ta không xứng…”

Chưa nói xong, đại nương đã vỗ vào đầu cô: “Từ nay ngươi chính là đại cô nương nhà ta!”

“Gì cơ?” Thôi Đào Hoa tròn mắt ngạc nhiên.

“Nhưng có một điều kiện, công việc cũ không được làm nữa. Sau này theo ta mổ lợn bán thịt, ngươi là con gái lớn, phải thừa kế nghề của ta.”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

“Được!” Lần này, Thôi Đào Hoa trả lời dứt khoát, nước mắt không ngừng rơi, cô liên tục quay đầu lau nước mắt.

Chúng ta đã cúi đầu ba lần trước mẫu thân, sau đó cùng nhau chuẩn bị một bữa cơm đoàn viên.

Ngày hôm sau, ta và đại ca tạm biệt mẫu thân, đại tỷ và muội muội, thu dọn hành lý rồi theo đội quân lên đường.

Sư phụ tặng ta một cuốn y thư mà ông đã giữ gìn bao năm. Ông cũng chuyển đến chợ thịt, cùng bà con xây dựng lại nhà cửa.

Thời gian trôi nhanh, danh tiếng của ta trong quân doanh cũng dần nổi lên.

Chẳng mấy chốc, ta trở thành một y nữ nhất đẳng, luôn theo bên cạnh Tướng quân, phụ trách điều trị các vết thương lớn nhỏ cho ông.

Năm năm đã trôi qua kể từ khi cuộc phản loạn của các phiên vương bị dẹp yên.

Tướng quân cảm kích ta nhiều lần cứu mạng, đề nghị muốn nạp ta làm thiếp, khiến ta giật mình, vội vàng từ chối.

“Tại sao? Theo ta, ngươi ấm ức lắm sao?” Ông nheo mắt hỏi.

“Ta sợ sẽ làm ấm ức các vị phu nhân khác,” ta cười ngượng ngùng, rồi giơ mấy chiếc kim bạc trong tay ra khoe: “Ta xuất thân thôn quê, từng giec người, e rằng sau này sẽ ghen tuông lắm.”

“Hừ!” Ông cười khinh khỉnh, nhưng cũng không nhắc lại chuyện nạp ta làm thiếp nữa.

Ông đã từng chứng kiến ta dùng kim bạc giec tên lính của phiên vương tấn công bất ngờ, động tác cực kỳ gọn gàng.

Vào ngày khải hoàn hồi kinh, Tướng quân nghiêm túc hỏi ta muốn được ban thưởng gì.

“Ta muốn về quê mở một y quán,” ta nghĩ một lúc rồi đáp.

“Ngươi xem thường ta quá rồi!” Ông hơi giận, yêu cầu như vậy chẳng khác nào xem nhẹ ân huệ cứu mạng mà ông đã dành cho ta sao?

“Nhưng ta là phụ nữ, mở y quán không dễ.” Ta giải thích thêm.

Ông phất tay, không nói gì thêm.

Ngay hôm đó, trong cung ban xuống một đạo thánh chỉ dành cho ta.

Thì ra Hoàng thượng đã biết về công lao của ta trong quân, ban cho ta danh hiệu “Nữ Ngự Y” và còn tặng thêm một tấm biển lớn lấp lánh ánh vàng.

Nhìn thấy tấm biển, ta vui mừng khôn xiết.

Đây chính là "chỗ dựa" vững chắc của ta trong nửa đời còn lại!

Ta từ biệt Tướng quân, ông tặng cho ta một xe đầy vàng bạc, nói rằng danh hiệu là do Hoàng thượng ban, còn tiền bạc là do ông thưởng.

Ta đã thực sự vinh quy bái tổ rồi!

Loading...