Chạm để tắt
Chạm để tắt

Tôi Và Đối Thủ Song Hướng Bệnh Kiều - Chương 26.2-NT

Cập nhật lúc: 2024-09-09 15:41:18
Lượt xem: 1,209

Bây giờ tôi đã hoàn toàn phát hiện ra, vợ hiền là một loại tình cảnh, áp dụng được cho mọi giới tính.

Lục · Vợ hiền · Hằng Tri vẻ mặt đầy tự hào: "Loại chó độc thân như cậu sẽ không bao giờ hiểu được cảm giác sướng như thế nào của những người đàn ông có chủ như chúng tôi đâu."

Lục Hằng Tri nâng ly rượu, thành thật nói: "Giá mà có thể nhốt cô ấy cả đời thì tốt rồi, nhốt đến khi nào cô ấy cam tâm tình nguyện gả cho tôi."

Tôi trực tiếp đẩy cửa bước vào: "Không cần nhốt em, em cũng đồng ý gả cho anh."

Lục Hằng Tri ngơ ngác nhìn tôi.

Tôi bước đến trước mặt anh, quỳ một gối xuống, lấy nhẫn ra hỏi anh: "Lục Hằng Tri, anh có đồng ý cưới em không?"

Bạn bè của Lục Hằng Tri đều ồn ào: "Đồng ý đi! Đồng ý đi! Đồng ý đi!"

Lục Hằng Tri mặt đỏ bừng, đưa tay về phía tôi: "Anh đồng ý."

Tôi đeo nhẫn vào ngón tay anh, hứa với anh: "Sau này em tuyệt đối sẽ không để anh chịu một chút ủy khuất nào, sẽ để anh trở thành người đàn ông hạnh phúc nhất thế giới."

Ai bảo cầu hôn nhất định phải là đàn ông làm?

Phụ nữ mạnh mẽ cũng có thể cầu hôn!

Chúng tôi hôn nhau trong tiếng hò reo của mọi người, tôi ghé vào tai anh nói: "Em yêu anh."

Lục Hằng Tri khóe mắt ngấn lệ: "Anh cũng yêu em."

Ngoại truyện

Lần cãi nhau dữ dội nhất của Lục Hằng Tri và Thẩm Khả, Thẩm Khả đã bảo quản gia sắp xếp đồ đạc của Lục Hằng Tri, bảo anh cút khỏi nhà.

Lục Hằng Tri nhìn vali nước mắt lưng tròng, thậm chí còn nghĩ giá như anh có thể mang thai thì tốt rồi, ít nhất cũng có thể dùng con để giữ Thẩm Khả lại.

Khoảnh khắc này, anh vô cùng căm ghét bản thân là một người đàn ông không thể sinh con.

Tất nhiên, Thẩm Khả cũng không thực sự muốn Lục Hằng Tri rời đi, chỉ là đang tức giận, muốn cho anh một bài học mà thôi.

Tốc độ nhận lỗi của Lục Hằng Tri trước mặt Thẩm Khả nhanh như tên lửa, anh quỳ trên mặt đất khóc lóc thảm thiết, nói rằng anh sai rồi.

Thẩm Khả cũng nhanh chóng mềm lòng, túm lấy cổ áo Lục Hằng Tri kéo anh dậy từ mặt đất rồi đẩy mạnh anh ngã xuống giường.

"Chát ---"

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Cái tát giáng xuống mặt, khiến lòng bàn tay Thẩm Khả cũng tê rần, không khó để tưởng tượng cái tát này chắc chắn đã dùng hết sức lực, nhưng Lục Hằng Tri lại cảm thấy yên tâm.

Sau đó, họ đã có một màn hoan ái nồng nhiệt.

Sướng rồi, Lục Hằng Tri ôm Thẩm Khả đã ngủ say trong lòng nghĩ.

Lục Hằng Tri hiểu được sự lúng túng, cảm giác bất an trong một mối quan hệ thân mật của Thẩm Khả.

Anh sẽ nghĩ cách dẫn dắt Thẩm Khả, để cô có thể tìm thấy cảm giác thuộc về trong mối quan hệ thân mật của họ, cho cô đủ cảm giác an toàn.

Sự yếu đuối ẩn giấu sau vẻ ngoài mạnh mẽ của Thẩm Khả, anh sẽ từng chút một chữa lành.

Khi con người trải qua tổn thương tinh thần ở thời niên thiếu, tuổi tâm lý sẽ ngừng phát triển.

Lục Hằng Tri thường cảm thấy Thẩm Khả dường như bị mắc kẹt trong năm mà tình cảm của cha mẹ cô tan vỡ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/toi-va-doi-thu-song-huong-benh-kieu/chuong-26-2-nt.html.]

Dùng vẻ ngoài kiên cường để ngụy trang cho bản thân, che giấu sự yếu đuối và cảm xúc của mình.

Anh muốn giúp Thẩm Khả, may mắn thay Thẩm Khả cũng không hề phản kháng.

Thẩm Khả nói: "Sau này chúng ta sẽ có con, em muốn con cái của chúng ta có thể sống trong một môi trường lành mạnh."

Lục Hằng Tri chỉ nghe thấy câu chúng ta sẽ có con, anh sẽ có con với Thẩm Khả, chỉ cần nghĩ đến chuyện này thôi cũng đủ khiến linh hồn anh run rẩy.

Anh đã bắt đầu mong chờ sẽ có một cô con gái xinh xắn đáng yêu giống Thẩm Khả.

Anh nhất định sẽ dốc hết sức lực để yêu thương cô bé, đáp ứng mọi yêu cầu của cô bé.

Nhưng lúc này, Thẩm Khả lại đang cầu nguyện, chỉ mong con của họ đừng di truyền gen biến thái của hai người.

【Hết truyện】

Chiều theo ý con dân, tác giả lại viết tiếp ngoại truyện. 

1.

Sau khi kết hôn, Thẩm Khả và Lục Hằng Tri đã có một cuộc sống vợ chồng không biết xấu hổ.

Mặc dù trước khi kết hôn họ cũng đã sống khá kích thích, nhưng bây giờ là sự kích thích này đã được nhà nước bảo vệ, có giấy chứng nhận hợp pháp.

Trên giường, Thẩm Khả thích kiểm soát mọi thứ, như vậy cô mới có cảm giác an toàn.

Lục Hằng Tri thích cảm giác được người phụ nữ mình yêu kiểm soát, về mặt này họ quả thực là trời sinh một cặp.

Trán Lục Hằng Tri lấm tấm mồ hôi, miệng há ra thở dốc, ánh mắt mơ màng nhìn chằm chằm lên trần nhà.

Sáng sớm tinh mơ, anh cảm thấy cách Thẩm Khả đánh thức anh quả thực là ân huệ của trời cao.

Ham muốn được bao bọc bởi sự mềm mại, khiến anh không tự chủ được mà muốn nâng eo lên, nhưng lại sợ làm Thẩm Khả bị thương.

Thẩm Khả thỉnh thoảng lại ngẩng đầu quan sát biểu cảm của anh, rất hài lòng với phản ứng của anh, giống như món ăn ngon đang chờ được thưởng thức trên bàn tiệc.

Cùng với một tiếng thở dốc, dục vọng tuôn trào.

Thẩm Khả ngẩng đầu, chậm rãi lau đi chất lỏng ở khóe miệng, sau đó từng chút một l.i.ế.m sạch đầu ngón tay.

Nhìn cảnh tượng này, Lục Hằng Tri run lên vì kích động.

Thẩm Khả ngồi trên eo anh, cúi xuống hôn anh, hơi thở của hai người hòa làm một, càng thêm nóng bỏng.

Lục Hằng Tri sướng đến mức da đầu tê dại, cảm thấy hôm nay Thẩm Khả nỗ lực chiều chuộng anh hơn mọi khi, trước đây đều là anh chiều chuộng Thẩm Khả.

Lục Hằng Tri nảy ra một ý nghĩ nguy hiểm, chẳng lẽ Thẩm Khả muốn ly hôn với anh?

Đây là phát s.ú.n.g ly hôn giữa bọn họ sao?!

Lục Hằng Tri càng nghĩ càng hoảng sợ, nước mắt bất giác chảy ra từ khóe mắt, càng nghĩ càng thấy tủi thân, Thẩm Khả không biết trong lòng anh đã tự biên tự diễn một màn ly hôn, còn tưởng rằng Lục Hằng Tri là khóc vì sung sướng.

Cô nhẹ nhàng dụ dỗ anh: "Không sao, đừng nhịn, em thích nhìn anh giải phóng bản thân."

Khoái cảm khi thân mật là của cả hai, Thẩm Khả không nhịn được cắn mạnh vào vai anh.

Kết thúc, hai người mồ hôi đầm đìa ôm nhau, Thẩm Khả khẽ nói bên tai anh: "Chúc mừng sinh nhật, chồng yêu."

Lục Hằng Tri thở phào nhẹ nhõm, may mà không phải ly hôn, là quà sinh nhật cho anh.

Loading...