Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TIỂU THIẾP TRỌNG SINH - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-09-27 09:24:26
Lượt xem: 778

9

Sau khi Nguyên Xuân Lam chec không bao lâu, Thôi Tu Trúc vừa lúc bận rộn chính vụ.

 

💌Nếu bạn muốn tham gia edit thì liên hệ [FB: Cần 1 ly cafe mỗi ngày] nhé, mình rất vui nếu chúng ta trở thành đồng đội của nhau. 💌

Chẳng qua trong nhà vẫn không được bình yên như trước.

 

Nửa đêm, trong viện Thiệu Xuân Nhi ở cạnh viện ta có rất nhiều người, đột nhiên trở nên rất náo nhiệt.

 

Ta khoác áo choàng rồi vội vàng chạy tới, ta biết đây là Tạ Quý Vân ra tay với Thiệu Xuân Nhi.

 

Ta mới vừa bước vào sân đã nhìn thấy Thôi Tu Trúc và Tạ Quý Vân ngồi cùng nhau, nhìn Thiệu Xuân Nhi trên mặt đất quần áo không chỉnh tề, bên cạnh còn một nam nhân run bần bật đang quỳ.

 

Tạ Quý Vân nhìn thấy ta tới, ánh mắt hiện lên một tia đắc ý: “Đông Diệc, vừa lúc ngươi tới, ngươi gần viện của nàng nhất, ngươi đến xem, ban ngày có từng gặp qua người này?”

 

Người này, chính là nam nhân run bần bật đang quỳ.

 

Ta trực tiếp đem vấn đề này vứt cho người có quyền quyết định nhất ở đây: “Hầu gia luôn luôn biết đến, thiếp thân ngày thường chỉ thích ở trong viện của mình làm vài việc giec thời gian.”

 

“Nam nhân này, thiếp thân sao có thể gặp qua? Nhưng việc hôm nay toàn nghe theo quyết định của hầu gia, hầu gia nói cái gì thì là cái đó.”

 

“Hơn nữa thiếp thân tin tưởng, Thiệu Xuân Nhi luôn được hầu gia sủng ái, sao lại có thể hồ đồ chặt đứt tiền đồ của mình?”

 

Thôi Tu Trúc liếc mắt nhìn ta một cái, rồi giơ tay gọi người: “Đem bọn họ dẫn xuống, trước nhốt trong phòng chứa củi, chọn ngày tìm người môi giới bán ra ngoài.”

 

Tạ Quý Vân trừng mắt với ta, ta chỉ là cung kính mà cúi đầu, không để ý tới lửa giận trong lòng nàng.

 

Thiệu Xuân Nhi vẫn luôn kêu oan, nhưng lời biện giải của nàng ở đây có mấy người sẽ nghe?

 

Thiệu Xuân Nhi thật sự có chút đáng thương, qua hôm sau ta đi gặp lão phu nhân ra chủ ý thả nàng ấy ra, không nghĩ tới cách một ngày trong phủ lại truyền đến tin tức Thiệu Xuân Nhi bỏ trốn.

 

10

 

Qua một đoạn thời gian, không nghĩ tới Tạ Quý Vân lại mang thai.

 

Tạ Quý Vân muốn đem tỳ nữ bên người đưa cho Thôi Tu Trúc để củng cố địa vị của mình, nhưng không nghĩ tới Thôi Tu Trúc sẽ cự tuyệt.

 

Chuyện này là nằm ngoài dự đoán của Tạ Quý Vân, nhưng lại trong dự đoán của ta, khi có một vấn đề phát sinh thì, về lâu dài sẽ thành bất hòa.

 

Đây là tình cảm.

 

Nghe nói Tạ Quý Vân bởi vì bị hầu gia cự tuyệt nên vẫn luôn canh cánh trong lòng, tâm thần không yên.

 

Ta tự đề cử mình với Thôi Tu Trúc rằng ta biết xoa bóp ấn huyệt có thể giúp phu nhân thư giãn đầu óc, tránh cho phu nhân quá ưu phiền.

 

Thôi Tu Trúc chỉ cười nhạt: “Nếu nàng có lòng, vậy thì cứ đi.”

 

Sau khi được Thôi Tu Trúc bày mưu tính kế, ta mang theo điểm tâm đã chuẩn bị tốt đến viện của Tạ Quý Vân.

 

“Thiếp thân bái kiến phu nhân.”

 

Tạ Quý Vân mặt không cảm xúc, nhưng bằng mắt thường có thể thấy được nàng ta gầy đi, lúc nhìn ta ánh mắt mang theo hung ác, nàng không còn muốn che giấu sự hung ác trước mặt ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/tieu-thiep-trong-sinh/chuong-6.html.]

 

“Ngươi tới làm gì?”

 

“Hầu gia nghe nói thiếp thân biết xoa bóp có thể trợ giúp phu nhân giảm bớt nỗi lòng, cho nên hầu gia kêu thiếp thân tới giúp xoa bóp cho phu nhân.”

 

“Phu nhân nếu không tin, có thể hỏi hầu gia.”

 

Tạ Quý Vân thu hồi sự hung ác: “Đã nhiều ngày ta cảm thấy không thoải mái, ngươi nói ngươi biết thì tới xoa bóp cho ta một chút.”

 

“Vâng.”

 

Ta đến sau lưng nàng, nhìn sau đầu nàng ta, ta trong nháy mắt thật muốn mở đầu nàng ta ra xem trong đó là trắng hay đen.

 

Tuy rằng biết nhất định là đen.

 

Ta duỗi tay, để lên huyệt vị trên đầu nàng ta, nhẹ nhàng xoa bóp.

 

Huyệt vị này bề ngoài thấy không có vấn đề, có thể thư giãn tinh thần, nhưng trên thực tế ấn lâu rồi sẽ thần không biết quỷ không hay mà dẫn tới khí huyết không lưu thông, cuối cùng như một con bướm khô, lúc nào cũng có thể chec đi.

 

“Phu nhân, thiếp thân hôm qua lúc mang điểm tâm cho lão phu nhân, nghe ý của lão phu nhân, tựa hồ muốn gây khó xử cho phu nhân.”

 

Giọng nói nàng ta mang theo vài phần lười biếng: “Có ý gì?”

 

“Bên trong hậu trạch cũng chỉ có vài loại thủ đoạn đơn giản, phu nhân, lão phu nhân là người khôn khéo, chúng ta cần phải ra tay trước, như vậy mới có thể tự bảo vệ mình.”

 

Tạ Quý Vân đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Ý của ngươi là để ta di/ệt trừ lão phu nhân?”

 

Ta cười cười: “Phu nhân nếu làm như thế, truyền ra ngoài thì thanh danh sẽ không tốt.”

 

“Nếu phải làm, thì để lão phu nhân ra tay trước sau đó tự mình ngã ngựa.”

 

Tạ Quý Vân khinh thường: “Không nghĩ tới, ngươi cũng không quá ngốc.”

 

“Thiếp thân là suy nghĩ thay phu nhân, hiện giờ Nguyên Xuân Lam và Thiệu Xuân Nhi đều đã không còn, hai tiểu thiếp kia cũng không tạo thành uy hiếp, tương lai hầu phủ này thì phu nhân là lớn nhất.”

 

“Thiếp thân tự nhiên là phải dựa vào phu nhân mới có thể trôi qua ở hầu phủ.”

 

Tạ Quý Vân giữ chặt tay của ta, kéo ta tới trước mặt nàng, rồi sau đó bóp chặt cổ ta, cảm giác hít thở không thông ập đến, ta cảm thấy hai má nóng lên.

 

Trong nháy mắt, ta như trở về thời điểm kiếp trước khi Tạ Quý Vân giec ta.

 

Trong lòng ta hận ý sôi trào, nhưng hiện giờ chỉ có thể chịu đựng.

 

“Nếu ngươi biết sau này sinh hoạt của ngươi ở hầu phủ phải dựa vào ta, vậy thì thành thành thật thật mà ở hầu phủ, tốt nhất đừng giở mấy trò vặt vãnh, người hầu gia thích là ta.”

 

“Hắn tuyệt đối sẽ không làm gì ta, còn ngươi, thì chưa chắc!”

 

Tạ Quý Vân buông lỏng tay, làm như không có việc gì mà sửa sang lại quần áo: “Ngươi thủ pháp quả thật không tồi, sau này mỗi ngày tới xoa bóp cho ta một chút.”

 

Ta há mồm hít thở, sau khi bình phục lại ra vẻ nghe lời: “Vâng ạ.”

 

Loading...