Sói nhỏ - Phần 11 (END)

Cập nhật lúc: 2024-07-02 23:09:16
Lượt xem: 155

Tôi lập tức cảm giác được Sở Thiên có gì đó không ổn, gân xanh trên tay nắm chuôi d.a.o của anh nổi lên, ánh mắt nham hiểm của Lưu Cường nhìn anh chằm chằm khiến anh căng thẳng như dây cung sắp đứt.

 

Tôi lập tức đặt một tay lên bàn tay đang cầm d.a.o của Sở Thiên, đồng thời nhìn chằm chằm vào động tác của Lưu Cường, đôi đồng tử co rút của lão ta đột nhiên tràn ngập vẻ tàn bạo và hung ác của một tay cờ bạc, tôi lập tức nhận ra lão ta muốn dụ Sở Thiên g--iết mình ở nơi công cộng! Với sự có mặt của cảnh sát, xác suất tử vong của lão ta không nhiều!

 

Không kịp nghĩ ngợi, tôi đã vốc một nắm bánh vừa rơi dưới đất lên đập mạnh vào mặt Lưu Cường: “ Đồ k--hốn! "

 

Sở Thiên vẫn còn bị kích thích bởi hành động và ánh mắt của Lưu Cường, anh giơ tay định vung d.a.o thì con d.a.o đã cắt vào tay tôi nên anh đã dừng lại ngay, viên cảnh sát lao tới, sờ s.ú.n.g rồi thở phào nhẹ nhõm, lập tức kéo Lưu Cường ra khỏi người Sở Thiên, nghiến răng nghiến lợi khóa tay mắng mỏ: "Đồ k--hốn! "

 

Nhìn vết m--áu trên tay tôi, Sở Thiên hốt hoảng nói: "Tay em thế nào rồi? Anh không cố ý.” Anh ngẩng đầu chạy vội về phía viên cảnh sát: “Có bác sĩ không?" Anh nhìn xuống tay tôi một lần nữa: “Tại sao em làm như vậy? M--áu nhiều quá?" Anh ngẩng đầu lên hỏi cảnh sát một lần nữa: “Này, các anh không mang theo bác sĩ sao?"

 

Viên cảnh sát bất đắc dĩ: “Trong số các vị khách ở đây có một bác sĩ.”

 

Bác sĩ tiến đến băng bó cho tôi, nhưng Sở Thiên không ngừng nói: “Bác sĩ, anh xem ngón tay của cô ấy có bị gãy không? Nhẹ nhàng một chút, anh này… Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, anh có thể làm nhẹ hơn không? Anh thấy xương bàn tay của cô ấy không bị gãy chứ? ...”

 

Bác sĩ tức giận liếc Sở Thiê  một cái: “Vết rạch lòng bàn tay sâu như vậy anh  nhìn không ra ngón tay có gãy hay không sao?!”

 

Lưu Cường từ trên mặt dính đầy bánh ngọt mở một mắt ra, lạnh giọng nhìn Sở Thiên: “Nếu như tao vào t--ù, tao nhất định sẽ để Lý Miểu vào cùng tao.”

 

Lý Mạc Sầu mở cửa đi vào, cười lạnh nói: "Tôi là người tuân thủ pháp luật, không cần phải đi ăn cơm nhà nước.”

 

Lưu Cường cười lạnh một tiếng: “Bà...”

 

Lý Mạc Sầu ngắt lời lão ta: “Số tiền tôi đầu tư vào Công ty Sở Thiên đều là tiền túi của tôi. Đó là khoản đầu tư riêng. Tôi sợ Sở Thiên chịu quá nhiều áp lực nên mới nói đó là khoản đầu tư của Sơ Ngạn. Nhưng sau này đứa trẻ này tự mình phát hiện ra nên từ chối.” Bà liếc nhìn Sở Thiên: "Tất nhiên, tôi thực sự không có nhà hay cổ phiếu nào để bán, nên tôi chỉ có thể đầu tư chỗ này chỗ kia trong hai năm qua, không đủ cho cậu ấy đốt."

 

Lưu Cường trong mắt có chút sợ hãi cùng tức giận: “Các người liên thủ chơi tôi? "

 

Lý Mạc Sầu hừ lạnh: “Ai chơi ai? Có người van xin ông điều tra xem ai là chủ đầu tư của Công ty Sở Thiên sao? Làm thế nào mà ông lại ăn cắp các quy tắc chi tiết của dự án do Sơ Ngạn đầu tư? Ông đang ở trong một cái kén do chính mình tạo ra!” Lý Mạc Sầu nhìn đồng hồ trưen cổ tay: “Nửa tiếng nữa tôi có cuộc họp, tôi sẽ qua xem tình hình của cậu.” Bà cau mày nhìn tôi, “Tay cô bị sao vậy? cô vẫn đi họp với tôi chứ?"

 

Tôi vội vàng gật đầu, Sở Thiên cũng không ngẩng đầu nhìn lấy tay tôi: “Không được, còn chưa đi bệnh viện, chúng ta lập tức đi bệnh viện.”

 

Lý Mạc Sầu tức giận liếc Sở Thiên một cái, lướt giày cao gót bỏ đi.

 

Tôi đ.ấ.m Sở Thiên bằng bàn tay lành lặn của mình, chỉ vào chiếc bánh và Lưu Cường ra hiệu cho anh xử lý tên k--hốn  đó trước.

 

Sở Thiên nắm lấy tay tôi và liếc nhìn Lưu Cường, sau đó quay sang viên cảnh sát và nói: "Cảnh sát Trần, Lưu Cường đã thao túng giá cổ phiếu và trái phiếu, dùng cổ phiếu của cổ đông để lừa gạt, lát nữa tôi sẽ giao cho anh, anh có thể cho xe đi trước được không..."

 

Cảnh sát Trần nhìn anh: “Lưu Cường còn dính líu đến rửa tiền, mau đưa chứng cứ cho tôi, tôi phải ..”

 

Vương Mân đột nhiên nói: "Tôi có thể đưa nó cho anh ngay bây giờ.”

 

Sở Thiên gật đầu với cảnh sát Trần: “Anh hỏi hắn đi, hắn rảnh rỗi hơn tôi, tôi phải mang cô ấy đi bệnh viện ...”

 

Bác sĩ chịu không nổi nữa: “Tôi là bác sĩ có giấy phép hành nghề! Bàn tay này của cô ấy không cần đi bệnh viện! Không phải đã xử lý hết rồi sao?! "

 

Lưu Cường không thể kìm nén sự tức giận trong mắt: “Vương Mân?! tao rất ủng hộ mày, sao mày...”

 

Vương Mân chế nhạo: “Ông chơi mô hình Ponzi ở Trung Quốc, lợi dụng sự lên xuống thất thường của tiền ảo để khiến mẹ tôi phá sản và nợ nần, buộc bà ấy phải đánh cược mọi thứ để giúp ông, ông chắc chắn rằng ông hoàn toàn có thể kiểm soát được tôi trước khi để cho tôi phụ trách dự án...”

 

***(mô hình Ponzi là hình thức lừa đảo thu hút các nhà đầu tư, trả lợi nhuận cho người trước đó bằng tiền từ nhà đầu tư gia nhập sau. Mô hình này khiến nạn nhân tin rằng lợi nhuận đến từ việc bán sản phẩm hoặc phương tiện khác, không biết các nhà đầu tư khác là nguồn tiền)***.

 

"Chỉ cần dự án này được hoàn thành tốt, món nợ mà mẹ mày mắc phải sẽ không thành vấn đề! Tao sẽ gả Tiểu Nhu cho mày! Đồ vô ơn...”

 

Vương Mân lạnh lùng nói: "Lưu Nhu cũng là do ông cử đến để theo dõi tôi. Hôn lễ này chỉ là để tôi hoàn toàn ở cùng một chiếc thuyền với ông. Ông muốn tôi, người biết quá nhiều về ông, hoàn toàn trói buộc tôi vào gia đình ông. Cứ như vậy, sau này nếu như ông xảy ra chuyện gì, có thể nhờ tôi cõng ông sau lưng sẽ rất thuận tiện.”

 

Lưu Cường gầm lên: “Tao đã nói với mày rằng tao sẽ đưa mày ra nước ngoài! Chúng ta có thể tái tạo thế giới! "

 

Vương Mân lạnh giọng hơn: "Đó là thế giới của ông, tôi không có ý định làm con rối, huống chi tại sao phải vì ông mà từ bỏ những thứ tôi đã gây dựng được tại Phong Thành? Đối với tôi mà nói, ở lại mới là lựa chọn tốt hơn.”

 

Sau khi nói xong, hắn phớt lờ Lưu Cường đang tức giận, chỉ nói với cảnh sát Trần: "Tôi có tất cả bằng chứng về tội lỗi của Lưu Cường, tôi cũng có hồ sơ về tài sản mà ông ta chuyển sang tên của Lưu Nhu, tôi có thể cung cấp chúng cho cảnh sát bất cứ lúc nào.”

 

Lưu Nhu hét lên và đánh hắn, Vương Mân quay đi và hai cảnh sát ngay lập tức khống chế Lưu Nhu.

 

Tôi nghi ngờ nhìn Sở Thiên: “Anh và Vương Mân hợp tác với nhau à? Trước đó hai người có giả vờ đánh nhau không?"

 

Sở Thiên liếc nhìn Vương Mân và khịt mũi: “Người như hắn sẽ không hợp tác với bất cứ ai, hắn là một kẻ ng--ốc.”

 

Tôi sững sờ một lúc, giật mình nghĩ ra, Vương Mân là gió chiều nào xoay chiều ấy. Nếu Sở Thiên thắng, hắn liền lấy chứng cứ giao cho cảnh sát đánh một phát vào Lưu Cường. Nhưng nếu Lưu Cường Thắng, hắn có thể sẽ cân nhắc đến việc xuất ngoại để phát triển sự nghiệp. Hiện tại Sở Thiên giúp Vương Mân, là bởi vì Vương Mân cung cấp chứng cứ cho cảnh sát lựa chọn này đối với Sở Thiên mà nói có thể đạt được lợi ích lớn hơn.

 

Sở Thiên thấy tôi nhìn Vương Mân, lập tức có chút tức giận: “Em nhìn hắn?" rồi hung hăng quay mặt tôi lại: “Nhìn anh này!"

 

Tôi khịt mũi, véo cằm Sở Thiên để nhìn vết sẹo trên mặt anh: "Có đau không? Nếu để lại sẹo..." Tôi chộp lấy một miếng bánh ngọt ném về phía Lưu Nhu, "Em sẽ g--iết cô ta!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://www.monkeyd.vn/soi-nho/phan-11-end.html.]

 

Cảnh sát Trần ho khan một tiếng: “Này cô, sao cô lại nhẫn tâm như vậy, tôi gọi điện thoại đưa cô đến đồn cảnh sát!"

 

Tôi khẽ ậm ừ, Sở Thiên tức giận nhìn cảnh sát Trần, sau đó nhìn tay tôi: “Đau không? Này, đều do anh vừa rồi không phản ứng kịp. Chúng ta đi bệnh viện đi ...”

 

Cảnh sát Trần không nói nên lời: “Anh không nghe thấy những gì bác sĩ nói à?!”

 

Sở Thiên rất thù hận và phớt lờ cảnh sát Trần, trực tiếp bế tôi bước ra ngoài.

 

"Tay cô ấy bị thương, nhưng chân thì không sao!" Bác sĩ tức giận hét lên: “Hai người có thể dừng rải cơm cho c--hó một lúc được không?! Hai người có nghĩ đến cảm xúc của con c--hó chưa?!"

 

11.

 

Sở Thiên đến bệnh viện kê đơn thuốc mới chịu dừng lại, nhưng Lý Mạc Sầu chỉ cho tôi nghỉ hai tiếng rồi gọi tôi về, nữ quỷ này ở nơi làm việc làm chủ chồng mình. con sói nhỏ Sở Thiên kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện về Lý Mạc Sầu.

 

Khi mang bữa tối cho tôi, anh đặc biệt mang cho Lý Mạc Sầu một loại đặc biệt hơn, vì thế cho nên hôm đó Lý Mạc Sầu vui vẻ cho tôi về nhà trước mười giờ tối.

 

Tay bị thương thì đương nhiên là không ảnh hưởng tới việc khác rồi, mười giờ mà đi ngủ còn quá sớm nên chúng tôi làm việc khác trước đã.

 

Vụ án của Lưu Cường đã được xét xử hơn nửa năm, ngoài sự tận tâm phối hợp cung cấp bằng chứng của Sở Thiên và Vương Mân, còn có Lý Mạc Sầu góp thêm gạch đá vào, cuối cùng bà ấy hài lòng thông báo với chúng tôi rằng ba thành viên trong gia đình Lưu Cường đều dính líu đến các vụ lừa đảo tài chính.

 

Sau khi Lưu Cường sụp đổ, Vương Mân càng ngày càng thành công ở Phong Thành, sau khi dự án của chúng tôi kết thúc, danh thiếp của hắn được đổi thành Giám đốc dự án.

 

Bên Sơ Ngạn cũng tương tự, sau khi Lý Mạc Sầu được thăng chức cũng phong cho tôi chức danh Giám sát dự án, hôm đó khi tôi tan sở, Sở Thiên mặc bộ đồng phục rằn ri rất ngầu đi tới bằng chiếc xe địa hình mới toanh, Lý Mạc Sầu liếc nhìn hành động tháo kính râm ra vẻ đẹp trai của Sở Thiên, còn tôi chộp lấy bộ đồ Victoria's Secret trên ghế phụ và trao cho Sở Thiên một nụ hôn sâu giữa tiếng hét tông cao của nữ đồng nghiệp trẻ, Sở Thiên khởi động xe và lái đến khu cắm trại trong tiếng gầm gừ nhắc nhở “lái xe cẩn thận” của Lý Mạc Sầu.

 

Ánh trăng như bạc, dải ngân hà tỏa sáng rực rỡ, xuyên qua nóc xe địa hình có thể nhìn thấy cảnh đêm tuyệt đẹp, nhưng tôi và Sở Thiên không thể thăng hoa trong không gian sự tĩnh lặng. Chúng tôi thích những bộ phim hành động lãng mạn với màu sắc sống động trên xe hơn.

 

Hoạt động kinh doanh của Công ty Sở Thiên đang phát triển nhanh chóng, nhưng như Lưu Cường đã nói, số tiền đầu tư mà anh cần quá lớn và vốn cổ phần mà anh sẵn sàng bán lại quá ít, điều kiện khắc nghiệt đã khiến một nhóm các nhà đầu tư nhiệt tình nản lòng.

 

Tuy nhiên, sau khi được thăng chức Lý Mạc Sầu đã trải qua quá trình đánh giá Sơ Ngạn và phân tích Công ty Sở Thiên, Quản lý cấp cao của Sơ Ngạn bắt đầu chú ý đến Công ty của Sở Thiên.

 

Lý Mạc Sầu là cổ đông, theo quy định của Sơ Ngạn, Lý Mạc Sầu không thể chịu trách nhiệm về dự án này của Công ty Sở Thiên.

 

Khi bà ấy ném dự án này cho tôi, tôi có chút bối rối, tôi chỉ nói rằng các Công ty thường không cho phép nhân viên chịu trách nhiệm về các dự án của đối tác, nhưng Lý Mạc Sầu không rút lại.

 

Dự án đánh giá Công ty Sở Thiên diễn ra rất suôn sẻ, vì tôi biết rất rõ ưu nhược điểm của người sáng lập và có thể moi được thông tin khi anh ấy không nghe lời nên tôi rất hài lòng với dự án này.

 

Khi Công ty cổ phần hóa, đúng lúc Mi Mi có em bé, Sở Thiên và tôi bận rộn lại càng thêm bận rộn, mỗi lúc về nhà nhìn thấy một đàn Alaska nhỏ dễ thương, trái tim chúng tôi như tan chảy.

 

Kể từ khi tôi có một vết cắt nhỏ trên tay, Sở Thiên luôn có động tác dùng ngón tay cái của anh ấy vuốt ve lòng bàn tay tôi, khi bị anh cù tôi thích trốn tránh, nhưng sau đó lại không biết phải đáp lại thế nào. Thế là anh ấy dễ dàng để có mặt trong phòng ngủ của tôi mỗi lúc ầm ĩ như vậy...

 

Lúc tôi an ủi Mimi, Sở Thiên đang nhéo tay tôi, tôi liếc nhìn anh, anh mỉm cười đi tới, cố ý dụ dỗ tôi bằng giọng nói hơi khàn khàn quyến rũ: "Nhìn xem Tiểu MiMi dễ thương quá, chúng ta cũng sinh một đứa nhé?"

 

Tôi do dự một chút, hai mắt Sở Thiên sáng lên, anh cảm thấy phản ứng của tôi mà muốn nói gì đó nên liền gọi con c--hó sữa nhỏ của mình đến tấn công tôi, trước vô số ánh mắt khao khát, sự dễ thương quyến rũ và sự bao vây của giọng nói nhẹ nhàng, cuối cùng tôi buộc phải đầu hàng.

 

Sở Thiên kích động nhảy đến bên cạnh tôi, tôi vội vàng ngăn cản anh nhảy lên: “À thì, nhóc con đã hơn hai tháng… Em vừa mới thử que… Chúng ta cần phải lấy được Giấy chứng nhận trước đã.”

 

Sở Thiên sửng sốt một lúc lâu, sau khi load kịp lập tức hào hứng quay sang tôi: “Thật sao? Trai hay gái? Em chắc chứ?! Sao em không nói sớm?! Anh ôm em được không? Anh sẽ nhẹ nhàng! Ôm nào!"

 

Tôi mím môi vui vẻ nhìn anh, vừa đưa tay định ôm thì anh đã lao vào phòng làm việc như một con chuột nhắt, ngay khi tôi xấu hổ bỏ tay xuống, anh đã quay lại với một tờ sớ, giơ tay, hét lớn: "Nhìn này! ! Anh đã chọn bốn mươi sáu cái tên, em thấy cái nào hay hơn?"

 

"Bốn mươi sáu?!" Tôi ngơ ngác nhìn vòng tròn xanh đỏ: "Anh chọn khi nào vậy? Anh còn thời gian lên danh sách à?!"

 

“Anh làm mỗi hôm trước khi đi ngủ.” Sở Thiên nhẹ nhàng vòng tay qua vai tôi: “ Em thấy cái nào hay hơn?”

 

"Không hay bằng của em.”

 

Sở Thiên hưng phấn nói: "Em cũng chọn rồi à? Tên là gì? "

 

"Sở Bá Vương.”

 

“……”

 

"Hay có thể gọi là Sở Lưu Hương.”

 

“……”

 

"Anh nghĩ cái nào hay hơn? "

 

"Em bị tước quyền đặt tên cho con, anh sẽ làm điều đó”

 

(--END--)

Bình luận

2 bình luận

  • “bên ngoài có máy tính bên trong đèn pha“ này là edit ngược hay tg viết ngược z trời =))

    Sjisjs 3 tuần trước · Trả lời

    • Truyệnnhay ạ

      Tggg 3 tuần trước · Trả lời

      Loading...