Quan Tài Sắt Khóa Linh Hồn - Chương 9 (Hết)

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-03 15:01:37
Lượt xem: 231

17.

Giọng nói của tôi run lên vì xúc động.

Lưu Tình Vân là bạn cùng lớp của tôi ở trung học, cũng là bạn gái của tôi.

Chúng tôi như hình với bóng từ khi còn học trung học.

Tất nhiên, vì yêu sớm nên cả hai người học không tốt và đều trượt đại học.

Tôi về nhà thay thế cho cha tôi, bắt đầu học cách làm người giấy, làm nến, bán quan tài.

Nhà của Lưu Tình Vân mở một xưởng gia đình, chuyên làm đồ thủ công từ tre.

Chúng tôi đùa giỡn với nhau, cả hai cũng coi như là thế hệ thứ hai (joke về phú nhị đại), mặc dù không giàu có nhưng có kỹ năng trong tay, không lo chuyện ăn uống.

Tình Vân rất khéo tay, những chiếc giỏ tre và đồ vật nhỏ mà cô ấy làm rất tinh xảo.

Cô ấy cũng thường đến cửa hàng của tôi để phụ giúp làm người giấy khi rảnh rỗi. Người giấy mà cô ấy làm cực kỳ sống động, tốt hơn cả tôi làm.

Cha mẹ tôi đều rất thích cô ấy, chỉ chờ đến khi chúng tôi đầy hai mươi tuổi là sẽ làm lễ đính hôn.

Nhưng một ngày nọ, Tình Vân đột nhiên biến mất.

Cả nhà chúng tôi và nhà cô ấy gần như đã tìm kiếm tất cả những nơi cô ấy có thể đi nhưng vẫn không tìm thấy người.

Nơi này rất lạc hậu, không có camera ở khắp nơi như thành phố lớn, có nhiều đoạn đường núi đi cả ngày cũng không thấy một bóng người.

Chúng tôi đã báo cảnh sát, họ cũng giúp chúng tôi tìm kiếm rất lâu.

Nhưng Lưu Tình Vân dường như đã bốc hơi khỏi thế giới này, biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời tôi.

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ gặp lại Tình Vân trong tình huống như này.

Khi tôi gọi tên Tình Vân, một tia bối rối xuất hiện trên khuôn mặt cô ấy.

Tôi lau nước mắt, kìm nén đau thương, đánh tiêu tan vài phần bóng ma của cô ấy rồi thu vào trong hồ lô.

Thời điểm đó, Trần Cương cũng là khách hàng của cửa hàng nhà tôi nhưng hắn không đến thường xuyên như bây giờ.

Trăm triệu lần không nghĩ tới, người mà tôi trăm kiếm ngàn tìm không thấy lại ở trong nhà của hắn.

Nghĩ đến tình trạng thê thảm của Tình Vân, tôi hận không thể ngay lập tức đi gi.ết Trần Cương.

Chẳng trách hắn ta đến cửa hàng của tôi để đặt làm quan tài sắt, Tình Vân ch.ết oan uổng, tuy rằng bị Trần Cương dùng bí pháp luyện thành quỷ nô, thế nhưng Tình Vân càng ngày càng mạnh, sớm muộn gì cũng cắn trả Trần Cương.

Mà đem Tình Vân đặt ở trong quan tài sắt, có thể khắc chế được quỷ lực của cô ấy.

Để cho cô ấy vừa có thể hoàn thành nhiệm vụ mà Trần Cương giao phó, vừa có thể kiểm soát được cô ấy.

18.

Tôi lẻn vào nhà Trần Cương, mò vào container.

Sau khi lau sạch vết mực trên quan tài rồi chui vào trong.

Trên hộp sọ của Tình Vân thật sự bị người ta đóng đinh sắt, tôi lấy cái đinh ra.

Phải tốn rất nhiều công sức mới có thể dỡ bỏ cấm chế trên người cô ấy, sau đó tôi thả Tình Vân ra khỏi hồ lô.

“Trương Minh, là anh sao?”

Tình Vân mặc chiếc váy đỏ, kiều diễm giống như một đóa hoa sơn trà nở rộ.

Nước mắt tôi trào ra:

“Tình Vân, tất cả là lỗi của anh, đã khiến em phải chịu nhiều đau khổ như vậy…”

Tình Vân vươn tay muốn giúp tôi lau nước mắt, tay giơ lên nửa đường rồi lại buông xuống.

“Trương Minh, anh đi đi.” Tình Vân lặng lẽ thở dài, “Em không muốn tay anh dính máu. Anh nên nhanh chóng rời đi, em muốn đi báo thù.”

Đúng lúc này, từ xa truyền đến tiếng còi ô tô.

Tôi nhìn Tình Vân thật kỹ, trèo tường ra khỏi sân.

Hiện tại là xã hội pháp trị, tôi có thể giải quyết Trần Cương nhưng sau đó sẽ có rất nhiều rắc rối.

Vì vậy, trước khi đến đây tôi đã gọi cảnh sát, Tình Vân hóa thành lệ quỷ bay lên lầu hai, vừa vặn bị một nhóm cảnh sát mới xuống xe nhìn thấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://www.monkeyd.vn/quan-tai-sat-khoa-linh-hon/chuong-9-het.html.]

“Mẹ ơi! Có quỷ!”

Hai người cảnh sát sợ đến mức ngã xuống đất, tôi cũng giả vờ sợ hãi:

“Các đồng chí cảnh sát, các đồng chí đến rồi, tôi cứ cảm thấy nhà này có chuyện gì đó mờ ám, hóa ra có nữ quỷ!”

Tôi nói với cảnh sát rằng tôi là người ngoại tỉnh. Vì Trần Cương đã đặt một chiếc quan tài trong cửa hàng của tôi nhưng không có đủ vật liệu, không thể đo kích thước nên tôi mới đến thôn này tìm Trần Cương để thảo luận.

Sau khi đến thôn, tôi cứu Hồng Thúy Phân rơi xuống nước, nghỉ ngơi ở nhà bọn họ một lát, vốn định về nhà.

Nhưng tôi chợt nghĩ lại, đã đến đây rồi, hay là cứ thử đi kiếm Trần Cương xem.

Nếu hắn ta còn thức thì tôi sẽ không phải đi thêm một chuyến nào nữa.

Kết quả vừa tới cửa nhà Trần Cương, chợt nghe thấy trong phòng có một giọng nữ cực kỳ thê lương, còn có người kêu cứu.

Vì thế tôi vừa báo cảnh sát, vừa canh giữ ngoài sân chờ mọi người đến.

19.

Bởi vì vừa mới nhìn thấy nữ quỷ, người cảnh sát trẻ tuổi nói gì cũng không dám vào sân.

Sau đó tôi trực tiếp đi đánh thức trưởng thôn, trưởng thôn liền gọi mấy chàng trai khỏe mạnh đến nhà Trần Cương.

Mọi người vừa vào cửa nhìn thấy quan tài trong container, tất cả đều bị kinh ngạc.

Trần Cương tính tình nóng nảy, làm người quái gở, người trong thôn đều có chút sợ hắn.

Bởi vậy hắn ở trong thôn nhiều năm như vậy, hầu như không có ai đến nhà hắn, Trần Cương cũng nghênh ngang đem quan tài đặt ở nhà nhiều năm.

Tôi đến gần quan tài với đôi mắt đỏ hoe, trong quan tài có một chiếc ví tiền cũ màu đỏ.

Chiếc ví này là tôi tặng cho Tình Vân, bên trong kẹp một tấm ảnh của cô ấy.

Dưới sự dẫn đầu của vị cảnh sát già, cuối cùng một nhóm chúng tôi cũng đẩy được cửa chính và đi lên tầng hai.

Chỉ thấy Trần Cương trần truồng treo trên xà nhà, trên mặt đất còn để lại một bãi nước tiểu màu vàng.

Vẻ mặt của hắn đan xen hung dữ lẫn hoảng sợ, giống như trước khi ch.ết hắn đã nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ kinh khủng.

Thôn nhỏ trước giờ vẫn bình yên, đột nhiên lại xảy ra án mạng, còn là hai mạng người.

Cả thôn sôi sục, cảnh sát lục soát quan tài, đã tìm ra danh tính thực sự của Tình Vân.

Mặt khác, Trần Cương bị phán là do sợ tội nên t.ự s.át.

Dù sao cũng bị nữ quỷ gi.ết ch.ết.

Loại chuyện này thật sự không thể công khai nói ra.

Vào một ngày mưa âm u, tôi ôm di ảnh của Tình Vân, mạo hiểm leo núi.

Cha mẹ cô ấy gào khóc. Tuy rằng Tình Vân đã mất tích nhiều năm nhưng trong lòng họ vẫn ôm một tia hy vọng.

Tôi cụp mắt, rải từng nắm đất lên quan tài trong hố.

Tình Vân, em sẽ không phải đau khổ nữa.

Sau đám tang, tôi từ chối sự sắp xếp của cha mẹ, một mình về cửa hàng quan tài.

Tôi ngồi trên xích đu, nụ cười quyến rũ, khuôn mặt hung dữ và những chiếc xương gãy của Lưu Tình Vân đan xen hiện lên trước mắt tôi..

Là tôi làm tổn thương cô ấy, nếu không phải tôi đưa cô ấy đến cửa hàng, cô ấy đã không gặp phải Trần Cương.

Cũng không bị Trần Cương theo dõi rồi sát hại.

Là tôi hại cô ấy, tôi mới là người có tội.

“Ôi chao.” Một tiếng thở dài yếu ớt vang lên, “Trương Tiểu Minh, anh đừng có suốt ngày để tâm những chuyện nhỏ nhặt như thế được không?”

Cả người tôi chấn động, bật dậy nhìn xung quanh.

Chỉ thấy một người giấy đặt ở góc tường vặn vẹo cổ, sau đó nâng cánh tay lên, cuối cùng nhấc chân đi về phía tôi.

Khi đi tới trước mặt tôi, người giấy đã biến thành Tình Vân của năm 18 tuổi.

“Đồ ngốc, em quay về rồi đây.”

(XONG) 

Bình luận

0 bình luận

    Loading...