Chạm để tắt
Chạm để tắt

Nhịp Tim Không Biết Nói Dối - Chương 13: Kết

Cập nhật lúc: 2024-08-26 12:09:53
Lượt xem: 8,753

Chúng tôi đều dần tìm được những việc mình muốn làm, cả hai cùng chạy đua trên con đường hướng về tương lai.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, vào ngày thông báo trúng tuyển cao học được công bố, tôi đến công ty tìm ba và anh trai để báo tin vui.

Tuy nhiên, tôi lại gặp Đường Lẫm dưới tòa nhà công ty.

Tôi đã không gặp anh ấy quá lâu, lâu đến mức gần như quên mất có người như vậy tồn tại.

Trong thời gian Lâm San bị trường kỷ luật, hình như đã có tin đồn họ chia tay.

Chỉ là những việc đó đã không còn quan trọng nữa, nên tôi cũng không để tâm.

Tôi định lướt qua anh ấy, nhưng Đường Lẫm lại mở miệng gọi tôi lại.

“Em cũng đến phỏng vấn à?”

“Không, công ty này là của ba tôi.”

“Em…”

Ánh mắt Đường Lẫm đầy kinh ngạc.

Anh ấy có lẽ biết gia đình tôi giàu có.

Nhưng không ngờ rằng gia đình tôi lại giàu đến mức này.

Đây chỉ là một trong nhiều ngành nghề của ba tôi.

Gia đình tôi xuất phát từ ngành truyền thống, nắm bắt cơ hội thời đại và theo kịp xu hướng mạng xã hội.

Nơi đây được coi là một công ty lớn trong ngành, và ba tôi là người sáng lập.

Tôi không có ý muốn trò chuyện thêm: “Không có gì, tôi đi trước đây.”

“Đợi đã…” Đường Lẫm vẻ mặt phức tạp, “Chúng ta có thể… nói chuyện một chút không?”

“Anh muốn nói gì?”

“Tôi biết gia đình em giàu có, ngày khai giảng, gia đình em đã lái một chiếc Cullinan đưa em đến. Nhưng gia đình tôi chỉ là gia đình bình thường, tôi thậm chí phải làm nhiều công việc bán thời gian để duy trì chi phí học tập đại học của mình… Vì vậy tôi luôn cảm thấy tự ti, không dám đối mặt với cảm xúc của mình.

“Sau này tôi mới hiểu ra, tôi đối với… cô ấy chỉ là sự ám ảnh của thời trung học, còn tôi thực sự thích em. Tôi không ngờ cô ấy lại… Xin lỗi.”

Tôi hơi muốn cười: “Anh xin lỗi cái gì?”

Đường Lẫm vui mừng: “Em tha thứ cho anh rồi?”

“Hiện tại anh đối với tôi chỉ là một người qua đường, nên không có chuyện tha thứ hay không tha thứ.”

Đường Lẫm sắc mặt cứng lại: “Tiểu Kiều…”

Tôi không có biểu cảm gì: “Thấy một người tốt hơn mình rất nhiều vì thích mà liên tục chiều chuộng mình, có phải rất vui không?

“Gia cảnh bình thường không đồng nghĩa với việc không tốt, không nhận ra sự tồi tệ của bản thân, đến giờ vẫn tìm lý do để biện hộ cho mình, hiện tại tôi không chỉ cảm thấy quyết định của mình rất đúng đắn, mà còn cảm thấy lúc trước tôi thích anh chính là mù quáng.”

“Nhưng may mắn là tôi đã chữa khỏi.”

“À đúng rồi,” Tôi mỉm cười nhìn anh ấy, “Những người có vấn đề về phẩm hạnh, công ty có lẽ sẽ không tuyển dụng đâu.”

“Xin lỗi, mời anh về cho.”

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD

Tôi không nói thêm gì với Đường Lẫm nữa.

Nhìn về phía trước, lướt qua anh ấy.

Hai năm vội vã đó đã khép lại, tôi bước vững vàng đi về phía trước.

20.

Tết Nguyên Đán năm thứ hai bên Lục Thịnh, cả gia đình bốn người tụ tập trước TV xem chương trình ngày xuân.

Thực ra chúng tôi đang chờ Lục Thịnh.

Năm nay anh ấy cũng có chương trình, là song ca với hai diễn viên kỳ cựu.

Ngay khi Lục Thịnh xuất hiện, mẹ tôi lập tức mở điện thoại quay video.

Tôi có chút bực mình: “Mẹ, không phải đã có bản phát lại sao?”

“Chậc, không thể nào giống được! Trong bản phát lại đâu có hình ảnh cả nhà chăm chú xem chương trình như thế này? Điện thoại của mẹ mới có đấy!”

“Mẹ thích Lục Thịnh vậy, anh trai con sẽ ghen đấy!”

Anh trai tôi hiếm khi không bận rộn.

Bàn tay dài của anh cầm một bát cháo dinh dưỡng, đeo kính gọng bạc trên mũi.

Anh đang nhìn chúng tôi với vẻ mặt bối rối, như không biết sao lại chuyển chủ đề sang mình.

Ba tôi ho nhẹ một tiếng: “Con và Lục Thịnh đã định ngày chưa?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://www.monkeyd.vn/nhip-tim-khong-biet-noi-doi/chuong-13-ket.html.]

“Ôi!” Mẹ tôi đập tay lên đùi, “Hai đứa đã bên nhau hơn một năm rồi! Ông muốn làm gì? Còn muốn phá đám người ta một lần nữa à?!”

Tôi ngẩn người: “Ý mẹ là sao?”

Lúc đó tôi mới biết, vào sinh nhật tôi thời cấp ba, tôi đã mời bạn bè về nhà tổ chức bữa tiệc.

Quản gia đã đặc biệt chuẩn bị nước trái cây cho chúng tôi, nhưng tôi vẫn lén để lại một chai rượu cho ba.

Chai rượu đó độ cồn không thấp.

Lúc đó tôi chỉ uống một ly, giữa chừng không nhớ rõ mình đã vui chơi thế nào.

Chỉ nhớ sau đó mọi người say khướt, còn nửa số người thì đã ra về.

Quản gia không muốn làm phiền chúng tôi nên đã lên gác nhỏ với bà nội, tạm thời không quay lại.

Tôi được ai đó dịu dàng ôm lên sofa và đắp chăn cho ấm.

Lục Thịnh nhìn cô gái trước mặt.

Nhịp tim anh đập quá mạnh đến mức không nghe thấy tiếng mở cửa.

Khi ba tôi bước vào, ông nhìn thấy cảnh tượng này.

Lục Thịnh cũng uống rượu, ánh mắt anh rất sâu, đầy khát khao.

Anh muốn hôn tôi, nhưng cuối cùng chỉ nhẹ nhàng đặt lên trán tôi.

Khi ngẩng đầu lên, ánh mắt anh chạm phải ba tôi.

Lục Thịnh giật mình nhưng nhanh chóng lấy lại giọng: “Chào bác.”

Ba tôi không thấy gì lạ, chỉ bình thường tiễn anh ra cửa.

Khi Lục Thịnh tưởng ba tôi sẽ không nói gì, thì người đàn ông hơn anh hai mươi tuổi vẫn lên tiếng: “Bây giờ các con còn quá nhỏ và non nớt, dễ dàng nhầm lẫn tình cảm thiếu niên với tình yêu.

“Nếu có cảm xúc nào đó bắt đầu vào thời điểm không thích hợp và chưa trưởng thành, sau này có thể các con thậm chí không thể làm bạn được nữa.”

Ông hỏi Lục Thịnh: “Con đã có đủ khả năng để gánh vác một mối quan hệ chưa?

“Bác có thể đứng ra bảo vệ con bé, nhưng bác cũng mong rằng tình cảm của con đối với con bé là sau khi đã suy nghĩ chín chắn. Bác không muốn con gái bác bị tổn thương.”

Mẹ tôi diễn tả rất xúc động.

Tôi xúc động đến nỗi nước mắt lưng tròng, lao vào lòng ba: “Ba ơi.”

Ba tôi ho khan hai tiếng, sờ mũi: “Rồi rồi, con đã trưởng thành rồi.”

Nhưng tôi biết, ba chỉ giả vờ không vui, thực ra trên mặt đầy sự hài lòng.

Trước khi đồng hồ điểm giao thừa, pháo hoa ngoài cửa sổ bất chợt bùng nổ.

Lúc này tôi nhận được cuộc gọi của Lục Thịnh.

Giọng anh hơi thở hổn hển: “Tiểu Kiều, ra ngoài đi.”

“Anh không ở đài truyền hình à?”

“Anh đã về rồi.”

Tôi vội vàng đứng dậy tìm dép.

Mẹ tôi gọi với theo: “Chậm thôi! Vội cái gì không biết.”

Tôi vừa bước ra vội vàng, vừa mỉm cười trong lòng.

Đúng vậy, vội vã làm gì.

Chúng tôi đã quen biết nhau bao năm rồi.

Chúng tôi còn có những năm tháng dài đằng đẵng phía trước.

Ánh đêm ngoài cửa sổ được ánh sáng và pháo hoa chiếu sáng như ban ngày.

Lục Thịnh chưa kịp tẩy trang, trong bộ vest chỉnh tề khoác thêm áo khoác lông, như bước ra từ màn hình TV.

“Tiểu Kiều…”

Tôi lao vào anh, được Lục Thịnh ôm chặt.

Pháo hoa thật đẹp, người trước mặt tôi cũng vậy.

Đồng hồ giao thừa chắc đã điểm rồi?

Bởi vì trước khi hôn, tôi nghe thấy Lục Thịnh nói: “Chúc mừng năm mới.”

Chúc mừng năm mới.

Và thế, một năm nữa lại trôi qua…

- HẾT -

Loading...