Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhật Ký Kẻ Phán Xét - Phần 5: Chính Nghĩa Là Gì 7

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-10-16 19:24:37
Lượt xem: 222

Nửa tiếng sau, livestream bắt đầu lại.

Vương Long chạy vào rừng sâu không rõ tung tích, những người còn lại trong hình ảnh bị treo trên vách đá, mỗi người đều bị trói mấy sợi dây thừng trên tay.

Đang gào thét kêu cứu.

Còn Lâm Quy đeo mặt nạ quỷ ngồi xổm bên vách đá, tay cầm kéo, thỉnh thoảng lại đưa kéo về phía những sợi dây thừng.

Giọng điệu mỉa mai vang lên:

“Chơi một trò chơi nhé, tôi hỏi các người trả lời, trả lời đúng không có thưởng nhưng trả lời sai hoặc không trả lời, tôi sẽ cắt một sợi dây.”

Cư dân mạng trong phòng livestream đồng loạt thốt lên:

“Quả nhiên là 'Kẻ Phán Xét'!”

“Vẫn là công thức quen thuộc, hương vị quen thuộc!”

“Màn chính sắp bắt đầu rồi sao? 15 năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”

Tớ Cuối Đầu Trước Bát Cơm, nhớ fl cho tớ nhaaa

Đây cũng là câu hỏi mà chúng tôi muốn hỏi.

“15 năm trước, tại sao các người lại g.i.ế.c gia đình thầy Trịnh? Trông ông có vẻ gan dạ nhất, vậy hãy bắt đầu từ ông nhé.”

Lâm Quy ngồi xổm trên đầu Vương Thành An.

Bọn họ nhìn nhau, toát mồ hôi lạnh, đều nhớ đến lời Vương Thành An đã nói trước đó.

Giờ nhất định đang livestream, cho dù 'Kẻ Phán Xét' hỏi gì, bọn họ cũng không thể thừa nhận tội ác mình đã gây ra.

Vì vậy, không ai lên tiếng.

Lâm Quy tặc lưỡi, không nói hai lời liền cắt đứt sợi dây trên tay trái Vương Thành An.

“Á!”

Chỉ còn sợi dây bên tay phải níu lấy cơ thể nặng 80kg của ông ta, Vương Thành An lắc lư bên vách đá một hồi lâu mới ổn định lại, nắm chặt lấy sợi dây cứu mạng duy nhất, gân xanh nổi lên, thở hổn hển.

Mẹ kiếp, thật sự cắt à?!

Tôi với tư cách là người khuấy động không khí, lặng lẽ ném đá vụn xuống dưới vách núi.

Cây kéo sắc bén lướt qua không khí rồi rơi xuống bên cạnh Vương Thành An, chẳng nghe thấy tiếng động nào nhưng cũng đủ khiến mặt ông ta trắng bệch.

“Vẫn chưa chịu nói?”

Lâm Quy lại đưa cây kéo ra.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://www.monkeyd.vn/nhat-ky-ke-phan-xet/phan-5-chinh-nghia-la-gi-7.html.]

“Tôi nói! Tôi nói!” Vương Thành An sợ đến toát mồ hôi lạnh, thở hổn hển: “Mười lăm năm trước, lúc gặp gia đình thầy Trịnh, chúng tôi đã nhịn đói hai ngày rồi.”

Thầy Trịnh là giáo viên tiểu học ở thị trấn gần đó. Vợ chồng ông ấy đều có sở thích leo núi, đi bộ đường dài. Nhưng lần đó, ngọn núi họ định leo quá hiểm trở, con gái vừa tốt nghiệp đại học về nhà không yên tâm nên đã đi cùng. Ai ngờ giữa đường đi lạc, vòng qua ngọn núi hoang này, lại còn gặp năm sinh viên đại học cũng đang lạc đường.

“Họ cho chúng tôi một nửa số đồ ăn, còn nói có điện thoại, đợi đến chỗ có sóng sẽ báo cảnh sát cầu cứu, bảo chúng tôi đi theo họ.” Vương Thành An khó khăn tiếp tục: “Nhưng số đồ ăn đó quá ít ỏi…”

Lâm Quy nhàm chán lấy kéo cọ xát vào sợi dây: “Các người g.i.ế.c họ vì đồ ăn?”

“Không! Không phải!” Vương Thành An nhìn sợi dây mỏng manh mà sợ c.h.ế.t khiếp, vội vàng nói: “Tuy đồ ăn ít nhưng không đến mức c.h.ế.t đói, chúng tôi còn mong họ dùng điện thoại báo cảnh sát nên đã đi theo thêm một ngày nữa, cho đến khi…”

Cho đến tối hôm đó, Từ Khang đói đến mức không chịu nổi, ông ta khăng khăng rằng vợ chồng thầy Trịnh nhất định còn giấu đồ ăn, bèn nhân lúc họ ngủ say lục lọi túi xách của họ. Không ngờ con gái Trịnh Hiểu lại chưa ngủ, cô ấy bắt gặp ông ta đang ăn trộm đồ.

Từ Khang sợ bị phát hiện, bèn bịt miệng Trịnh Hiểu, lôi cô ấy vào rừng.

“Chờ đã…” Lâm Quy cắt ngang lời ông ta, nhìn chằm chằm Từ Khang, đưa ra câu hỏi thứ hai: “Ông không cao to, làm sao có thể lôi một phụ nữ trưởng thành mà không bị phát hiện? Ai… Là đồng bọn?”

Ông ta tùy tiện chỉ vào Giang Khải. Giang Khải giật nảy mình, vội vàng thú nhận: “Là Vương Thành An và Vương Long!”

Ông ta sợ Lâm Quy cũng cắt đứt sợi dây cứu mạng của mình, vội vàng khai hết những gì mình biết.

Ba người đàn ông lôi Trịnh Hiểu vào rừng. Vừa khóc lóc vừa van xin, mong cô ấy giữ bí mật chuyện Từ Khang ăn trộm đồ ăn. Từ Khang xuất thân giàu có, thậm chí còn hứa hẹn chỉ cần ra khỏi núi, ông ta sẽ cho cô ấy mấy vạn tệ để cảm ơn.

Ban đầu Trịnh Hiểu cũng không cho rằng đây là chuyện gì to tát nên đã tha thứ cho họ. Nhưng Vương Long lại nảy sinh ý đồ xấu với cô gái trẻ xinh đẹp, cho rằng cô ấy không truy cứu là vì mấy vạn tệ, khẳng định cô ấy là loại người vì tiền mà làm bất cứ điều gì.

Ngày hôm sau, cuối cùng họ cũng có sóng, đã gửi tín hiệu cầu cứu.

Vương Long cảm thấy không còn cần nhờ vả gia đình này nữa, lá gan lập tức lớn hẳn lên, cùng Giang Khải lén lút theo dõi Trịnh Hiểu đi vệ sinh vào buổi tối.

Từ lời ông ta kể, tôi đại khái hiểu được sự thật đêm hôm đó.

Trịnh Hiểu giật mình khi thấy hai tên đàn ông lén lút theo sau, khó chịu hỏi họ có chuyện gì.

Ánh mắt dâm ô của Vương Long nhìn chằm chằm vào Trịnh Hiểu nhưng miệng lại nói: “Cô không phải muốn đi vệ sinh sao? Cô cứ đi đi, chúng tôi canh chừng cho.”

Trịnh Hiểu đương nhiên không tin ông ta nên đã đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Vương Long lại được nước lấn tới, buông lời quấy rối: “Sao không đi? Còn muốn tôi cởi quần cho cô à?”

Câu nói này chọc giận Trịnh Hiểu hoàn toàn, cô ấy tức giận tát Vương Long một cái, mắng ông ta đồi bại. Khi quay người định bỏ đi thì bị Vương Long kéo lại.

Ông ta nhất thời nổi nóng, trực tiếp xé quần áo của Trịnh Hiểu.

Giang Khải sợ mọi chuyện bại lộ, ra sức bịt miệng Trịnh Hiểu, cuối cùng hai tên con trai đè Trịnh Hiểu xuống đất, quần áo cô ấy rách nát tả tơi.

Nhưng họ không ngờ, cảnh tượng này lại bị vợ chồng thầy Trịnh đi tìm con gái bắt gặp. Hai người tức giận nhặt đá ném vào họ.

Trịnh Hiểu khóc đến xé lòng, núp sau lưng bố mẹ run rẩy.

Vợ chồng thầy Trịnh tức giận nói sẽ không cho họ bất kỳ đồ ăn nào nữa.

Loading...