Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Người đàn ông trung thực - 4

Cập nhật lúc: 2024-09-28 10:33:46
Lượt xem: 1,136

Lục Hằng siết c.h.ặ.t t.a.y tôi: “Đương nhiên là vui rồi. Cảm ơn anh đã buông bỏ để tôi có thể lấy được một người vợ xinh đẹp như vậy.”

Vừa nói vừa liếc Hứa Dao một cái: “Đây hẳn là món hàng mới của anh? Không hổ là thương nhân, mua cái vỏ trả lại ngọc trai là rất tiết kiệm chi phí.”

Khi rời khỏi biệt thự, tôi vẫn còn hơi run. Sở dĩ tôi nhờ Lục Hằng đến đón là vì tôi không muốn sau này anh hiểu lầm tôi sau khi kết hôn vẫn còn đong đưa với người yêu cũ. Nhưng không ngờ Diệp Thanh Trì lại tệ như vậy.

Tôi không dám nhìn vào mắt Lục Hằng, cụp mắt nói: “Anh thấy cả rồi, em khác với những gì anh nghĩ.”

“Em nghĩ anh nghĩ gì về em?”

Tôi nắm lấy đôi tay run rẩy của mình, lần đầu tiên thành thật với Lục Hằng: “Em quen anh ta năm năm. Điều kiện của anh ta rất tốt và mối quan hệ đó đã thu hút rất nhiều sự chú ý. Nhưng em và anh ta không có kết thúc tốt đẹp, em đã phải nhận rất nhiều lời vu khống ác ý vì điều đó.”

“Như anh thấy đó, em không biết nấu ăn, càng không biết làm bất cứ công việc gì cần sự khéo tay. Em cũng sẽ đi hộp đêm, cũng thích uống rượu, cũng không phải kiểu phụ nữ ngoan ngoãn đơn thuần, tất cả sự diệu dàng, ngoan ngoãn đều là em cố ý đóng kịch để cho anh thấy vì em muốn ở bên anh.”

“Anh tức giận, muốn mắng em, muốn trách em cũng được, chỉ cần anh có thể bình tĩnh lại, em nguyện ý làm tất cả, nếu anh muốn rời đi...”

Tôi còn chưa nói xong, Lục Hằng đột nhiên cắt ngang tôi: “Vừa rồi em nói, em nguyện ý làm cái gì?”

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

“Gì ạ?”

Lục Hằng cong môi: “Nếu như em đã nói là em không ngoan ngoãn, tại sao không để anh cảm nhận ... sự hoang dã của em vào ban đêm??”

Tôi:?

Tôi có ý đó sao!

6

Tôi không biết mình có điên hay không, nhưng Lục Hằng đêm đó rất phóng đãng. Xong việc còn nhân tiện khoe khoang: “Với thể lực của em, sao dám nói mình không ngoan ngoãn?”

Tôi mệt đến nỗi không còn sức để nhấc nỗi một ngón tay, cũng lười để ý đến người đàn ông này, tôi quay đầu và đưa lưng về phía Lục Hằng. Anh cười ôm eo tôi: “Hôm nay anh không giận em, ngược lại còn rất vui. “

Tôi đã rất ngạc nhiên.

“Mọi thứ của người đi trước đều có chữ “trước” vì nó đã trở thành quá khứ. Anh quan tâm đến tương lai của chúng ta nhiều hơn. Nhưng anh rất vui vì em tin tưởng và chia sẻ với anh, anh rất hạnh phúc là một phần trong cuộc sống của em, có thể ở bên cạnh em.”

Trái tim tôi khẽ run lên, tôi nhìn Lục Hằng, mắt đỏ hoe. Anh hôn lên chóp mũi tôi: “Vừa rồi em không khóc, sao bây giờ lại khóc? Là do anh không làm hết sức sao?”

“Lục Hằng!”

Lục Hằng cười đứng dậy, đi chân trần đến trước bàn, cầm lấy mấy cái túi đồ tôi nhặt về từ nhà Diệp Thanh Trì. Tôi lập tức cảnh giác nói: “Em tính vứt bỏ mấy thứ đó.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://www.monkeyd.vn/nguoi-dan-ong-trung-thuc/4.html.]

Anh lấy đồ bên trong ra: “Cho anh được không?”

“Anh có ý gì?”

“Trông nó rất có giá trị. Anh sẽ bán nó để đổi lấy một chiếc đồng hồ.”

Gia đình Diệp Thanh Trì rất khá giả, khi tôi ở bên hắn, hắn cũng không keo kiệt với tôi.

Tôi chưa kịp trả lời, Lục Hằng đã thở dài: “Người đàn ông của em nghèo kiết xác, biết làm sao được.”

Sau đó, không biết Lục Hằng xử lý đống đồ này như thế nào chỉ biết là sáng hôm sau khi tôi thức dậy thì đống đồ đó đã không còn dấu vết.

Tôi cũng không hỏi.

Vài ngày sau, Lục Hằng thực sự có thêm một chiếc đồng hồ đeo tay. Chỉ là anh không đeo, không rõ anh mua để làm gì mà cất vào trong ngăn kéo. Ý gì thế nhỉ!?

Kể từ khi nói hết mọi chuyện với Lục Hằng, tôi đã trở nên thoải mái hơn rất nhiều khi ở trước mặt anh.

Ban ngày anh đưa tôi đi làm trước, buổi tối thỉnh thoảng anh tùy hứng nấu ăn cho tôi. Cuối tuần không làm gì, ở nhà cả ngày cùng nhau cũng không chán.

Tôi có thể cảm thấy rõ ràng rằng mối quan hệ của tôi và Lục Hằng đang dần nóng lên. Anh bắt đầu khiến tôi cảm thấy kết hôn cũng không tệ.

Lý Linh gọi cho tôi vào cuối tuần và rủ tôi đi chơi với cô ấy. Lý Linh là một người bạn mà tôi quen từ thời trung học, tình bạn của chúng tôi luôn rất tốt.

Tôi chợt nhận ra rằng bạn bè xung quanh hình như chưa biết về cuộc hôn nhân của mình nên muốn nhân cơ hội này giới thiệu Lục Hằng với mọi người.

Sau khi nói chuyện với Lục Hằng, anh thờ ơ liếc nhìn tôi: “Anh có nên vui mừng khi những ngày lén lén lút lút cuối cùng đã kết thúc vì vợ anh đã chấp nhận anh không?”

“Để anh lén lén lút lút lúc nào? Là do chưa có cơ hội.” Tôi hơi đỏ mặt: “Có đi hay không?”

“Đi.”

 

Lục Hằng cười nhẹ, nắm lấy tay tôi: “Cùng anh đi mua quà cho bạn em? Chồng em tốt như vậy, em cũng không cần quá xấu hổ.”

Cuối tuần, Lục Hằng thực sự kéo tôi ra đường, anh coi trọng bạn bè của tôi, tôi đương nhiên rất vui vẻ.

Túi lớn túi nhỏ trong tay, chúng tôi tình cờ đi ngang qua một cửa hàng kính mắt. Tôi nắm lấy Lục Hằng và liếc nhìn đôi kính gọng đen của anh.

“Lục Hằng, anh không cân nhắc chuyện đổi kính sao?”

“Em không thích à?”

“Không, em chỉ không nghĩ rằng nó hợp với anh.”

Loading...