Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ngũ tứ tình thư - 3

Cập nhật lúc: 2024-10-03 14:00:25
Lượt xem: 202

Tôi cúi đầu cười nói: "Em còn tưởng là địa chỉ là giả.”

 

“Là giả. Tôi đoán em sẽ đến, nên tới đây chờ.” Giọng nói của anh nghe không ra cảm xúc.

 

Tôi dừng một bước, Lưu Hành Chi đã đi tới phía trước. Tôi đi nhanh vài bước, hỏi: "Anh định ở lại Thượng Hải bao lâu?"

 

Lưu Hành Chi trả lời: "Công việc tương đối nhiều, sẽ ở lại thêm một thời gian.”

 

Anh dừng lại, thì ra là giao lộ phía trước đã bị phong tỏa. Âm thanh leng keng xuyên qua đám người ồn ào. Lưu Hành Chi nói: "Du Ca, mặc dù cùng ở Thượng Hải, chúng ta cũng không cần gặp mặt.”

 

Anh chỉ chỉ phía trước: "Em đi đường lớn, anh đi đường nhỏ.”

 

Tôi có ý ám chỉ: "Đường anh đi, cũng là đường lớn.”

 

Ánh mắt Lưu Hành Chi sáng ngời, xoay người rời đi.

 

Sau đó, mỗi lần có người đến giao dịch, tôi sẽ nghiêm túc ngẩng đầu nhìn, nhưng đều không phải là anh.

 

Qua hơn một năm, Thượng Hải nghênh đón phong trào bãi công.

 

Lúc đầu mọi người đều không đồng tình, nhưng chỉ qua một mùa thu ngắn ngủi, công nhân Thượng Hải đã tổ chức hơn một trăm cuộc bãi công.

 

Qua Tết âm lịch, là năm 1927, đó là năm đặc biệt nhất trong cuộc đời tôi.

 

Vào tháng 3, cuộc khởi nghĩa vũ trang công nhân thu được thành công, chính quyền thành phố lâm thời thành phố Thượng Hải tuyên bố thành lập, nhưng nó chỉ tồn tại được 42 ngày.

 

Sau khi thành lập chính quyền thành phố lâm thời, tôi thở phào nhẹ nhõm, vốn định đi tìm Lưu Hành Chi. Nhưng tình thế có biến động, trong tháng 4, các bang hội ở Thượng Hải liên tiếp hành động ,liên tục phát sinh xung đột với đội công nhân.

 

Không lâu sau, hàng trăm thành viên của Thanh Hồng bang và các đặc vụ, mặc quần đùi xanh, cánh tay quấn băng trắng chữ "Công" màu đen, ngồi trên nhiều chiếc xe hơi từ tô giới của Pháp phân tán ra bốn phía.

 

7

 

Gió bấc ngoài cửa sổ thổi không ngừng.

 

Quyến Nương hỏi: "Sau lần đó, cô Du không gặp lại thiếu gia ở Thượng Hải sao?"

 

Tôi dùng than đá lật ngọn lửa trong lò sưởi, ngọn lửa kia càng lúc càng sáng, giống như là đèn hoa đăng lóe lên, giống như đưa tôi về khách sạn Thuỵ Kim cuối thu năm 1927.

 

Khách sạn Thuỵ Kim nằm trong tô giới của Pháp, là một tòa nhà kiểu Anh. Các vị chức sắc là khách quen ở đây.

 

Khách sạn Thuỵ Kim mới lắp một ngọn đèn thủy tinh màu đỏ thật lớn, nhân viên phục vụ vừa bật đèn lên, cả tầng đều giống như chìm vào trong mộng màu đỏ.

 

Âm nhạc dần dần vang lên, là bản nhạc Mạn Châu Sa Hoa (曼珠沙华), rất nhiều người tự giác khiêu vũ. Tôi ngồi một mình, tự nhiên cảm thấy xấu hổ.

 

Bồi bàn đi tới, hỏi tôi: "Tiểu thư, nếu cô bị người ta cho leo cây, chi bằng về sớm một chút.”

 

Tôi đặt ly rượu xuống, khéo léo từ chối ý tốt của anh: "Không sao, tôi đang đợi người.”

 

Không nghĩ tới, nhân viên phục vụ kia lại là Lưu Hành Chi, mặc áo đuôi tôm, đeo găng tay trắng, trông rất lịch sự.

 

Tôi hơi giật mình, lúc từ biệt ở đường Hà Phố, đã là chuyện của năm kia.

 

Lúc này, một người từ cửa chạy vào, trực tiếp ngồi xuống đối diện với tôi.

 

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

“Tiểu Du, ngại quá, tôi đến muộn.”

 

Tôi thực sự có hẹn, là Chúc Do Thâm làm việc ở cục cảnh sát thành phố Thượng Hải, thường xuyên bận rộn đến khuya.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://www.monkeyd.vn/ngu-tu-tinh-thu/3.html.]

Anh ấy là khách thường xuyên đến ngân hàng, tôi đã giúp anh ấy giải quyết công việc kinh doanh cực kỳ khó khăn và anh ấy cũng đến tư vấn cho tôi về mọi vấn đề tiền bạc.

 

Tôi muốn gặp lại Lưu Hành Chi nhưng anh đã biến mất trong đám đông.

 

Chúc Do Thâm thấy tôi nhìn về phía đám người đang khiêu vũ, liền kéo tôi đi khiêu vũ.

 

Vũ khúc du dương, mũi chân xoay tròn. Trong cảnh tượng kỳ quái, tôi vẫn một mực tìm kiếm hình bóng Lưu Hành Chi.

 

Đùng!

 

Đột nhiên trên lầu có tiếng s.ú.n.g nổ, phát nổ đầu tiên, tất cả mọi người đều dừng lại. Nhưng đến tiếng thứ hai, thứ ba, đèn pha lê màu đỏ lắc lư kịch liệt, mọi người bắt đầu hoảng loạn chạy về phía cửa.

 

Rất nhiều cảnh sát tuần tra, thám tử Pháp chạy tới, tầng ba chỉ có mấy t.h.i t.h.ể nằm trong vũng m..áu, kẻ nổ s.ú.n.g đã sớm không biết đi đâu.

 

Tô giới của Pháp vốn đề phòng nghiêm ngặt, nhưng lại có người dám cầm s.ú.n.g hành hung. Sự kiện vừa xảy ra, các tờ báo tranh nhau đưa tin.

 

Tôi đã mua một tờ báo.

 

Đêm đó người c..hết là một kẻ phản bội, kế hoạch mưu sát chu đáo chặt chẽ, thủ pháp quyết đoán, rất có ý trừ gian diệt ác.

 

Tôi hiểu vì sao Lưu Hành Chi bảo tôi về sớm một chút.

 

8

 

Thượng Hải năm 1927, thần hồn nát thần tính, người người cảm thấy bất an.

 

Thay vì muốn gặp Lưu Hành Chi, tôi lại mong không gặp được anh.

 

Chúc Do Thâm thăng chức, lại càng bận rộn đến chân không chạm đất, muốn tôi đến cục cảnh sát thay anh làm nghiệp vụ.

 

Nhưng không ngờ, trong phòng làm việc của Chúc Do Thâm, tôi nhìn thấy hồ sơ bắt giữ Lưu Hành Chi.

 

Thạch Du, 29 tuổi, người Ninh Ba tỉnh Chiết Giang, nghê nghiệp kinh doanh.

 

Nếu như không phải ảnh chụp của anh, phần hồ sơ này rất khó nhìn ra là Lưu Hành Chi.

 

Tiếng bước chân Chúc Do Thâm càng lúc càng gần, tôi vội vàng ngồi xuống sofa, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

 

Anh ấy ngồi vào trước bàn, nhìn một xấp hồ sơ, xoa xoa chân mày: "Gần đây người bị bắt càng ngày càng nhiều, nhà giam sắp không chứa nổi.”

 

Tôi rót chén nước cầm qua: "Sao thế, tình hình trị an hiện tại loạn như vậy sao?"

 

Chúc Do Thâm nói: "Rất loạn, Thượng Hải, thậm chí cả Trung Quốc, loạn thành một nồi cháo.”

 

Tôi liếc nhìn hồ sơ: "Những người này đều phải c..hết sao?"

 

Chúc Do Thâm lắc đầu: "Đây là sàng lọc phần còn lại, qua hai ngày là có thể thả. Được rồi, nhường chỗ cho tôi, nên bàn chuyện ngân hàng.”

 

Tôi cười đi lấy tập tài liệu trong túi, Chúc Do Thâm cất tập tài liệu vào trong ngăn kéo.

 

Vài ngày sau, tôi đến tiệm giặt ủi Chính Chương trên đường Bồ Bách đưa quần áo.

 

Tôi đưa vali đựng quần áo cho nhân viên cửa hàng, người nọ mở ra nhìn thoáng qua, là một chiếc áo khoác lông màu trắng. Anh ta dẫn tôi ra sau rèm, gọi chưởng quầy ra đón tiếp tôi.

 

“Tiểu thư, tôi là chủ tiệm Thạch Du.”

 

Tôi tháo mũ rộng vành xuống, nhìn về phía anh: "Chưởng quầy Thạch, đã lâu không gặp.”

 

Lưu Hành Chi lộ vẻ kinh ngạc, nhìn xung quanh, đóng chặt cửa sổ, quay người hỏi tôi: "Sao lại là em?"

Loading...