Chạm để tắt
Chạm để tắt

Mẫu phi ta muốn làm thái hậu - 7

Cập nhật lúc: 2024-06-14 07:16:37
Lượt xem: 282

Thẩm Như Huyên vẫn chưa cảm nhận được sự kinh ngạc của ta, hắn nhíu mày, trong mắt đầy sự không vừa lòng: "Tên yêu tinh đó không ra thể thống gì, chỉ dạy cho Điện hạ thói hư tật xấu."

Ta lạnh mặt, nặng nề nói: "Thẩm phó úy."

"Ngươi có biết, là nam sủng là gì không?"

"Ngươi có biết, là nam sủng là gì không?"

 

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

7

Hẳn là nhận rõ bộ mặt thật của ta, sau đêm đó, Thẩm Như Huyên buồn bực một thời gian, nhưng ta cũng không có thì giờ mà bận tâm đến cảm xúc của hắn. Hắn nghĩ như thế nào thì kỳ liên quan gì đến ta?

Vào ngày mùng tâm tháng bảy, trong cung có tin vui.

Phụ hoàng ho ra máu.

Khi ta chạy đến tẩm cung của hắn, các thái y đã đứng kín cả phòng.

Bệnh tình của phụ hoàng lần này đến rất cấp bách, còn đang hôn mê. Ta lo lắng nhìn hắn, kéo lão thái y trong cung, lo lắng hỏi: "Vương thái y, thân thể phụ hoàng luôn khỏe mạnh, vì sao đột nhiên ho ra máu?"

Vương thái y thở dài, nói: "Gan khí ứ đọng, tỳ thận dương hư, quấy nhiễu thần linh, làm mờ các lỗ thông trong suốt. Bệ hạ hôn mê, là do cảm xúc kích thích dẫn phát, gan khí đảo nghịch."

Nói tóm lại, là do tức giận.

Gần đây phụ hoàng càng lúc càng nóng nảy dễ cáu kỉnh, thỉnh thoảng lại muốn bốc hỏa, hai năm nay nghiện thực phục đan dược, quả thực thân thể đã sa sút rất nhiều.

Thực tế là ta biết rõ ràng rằng mọi thứ không đơn giản như vậy. Nhưng phụ hoàng ho ra máu, đối với ta lại quả thật có lợi.

Mấy năm nay, phụ hoàng vẫn nắm chặt quyền lực, nhất là đối với ta, hắn cực kỳ phòng bị. Ngoại trừ bảo ta phê một ít tấu chương không quan trọng, hoặc là giao một ít công việc làm khó ta, phụ hoàng quyết không tiết lộ cho ta một chút cơ mật của triều đình.

E là ngay cả đại thái giám Tô Thứ Minh bên cạnh hắn cũng biết rõ nhiều thứ hơn Thái tử như ta rất nhiều.

Nhưng bây giờ thì khác. Phụ hoàng hôn mê, nếu có tỉnh lại cũng phải tĩnh dưỡng, như vậy trách nhiệm giám quốc (cai trị đất nước), đương nhiên nên do Thái tử ta gánh vác.

Phái Thanh Lưu đã sớm có chút ít chỉ trích đối với phụ hoàng, một mặt là vì sự thiếu quyết đoán của hắn, mặt khác là sự đối đãi của hắn đối với phụ thân mình. Sau khi phụ hoàng tỉnh lại, Triệu Nhữ Chi đứng đầu, trình lên tấu chương muốn ta thay phụ hoàng giám quốc.

Vì thế phụ hoàng vừa tỉnh lại, một lần nữa tức giận.

Từ khi khai quốc tới nay, Đại Ninh rất coi trọng văn thần, phụ hoàng cũng không ngoại lệ, khó tránh khỏi bị chê là ngu ngốc dưới ngòi bút sử quan, hắn nhịn xuống không phát hỏa với phái Thanh Lưu, mà là chĩa mũi nhọn vào ta.

Trong tẩm điện, phụ hoàng nhìn ta, sắc mặt u ám: "Thái tử giám quốc. Ngươi làm sao dám?!".

Ta quỳ trên mặt đất, vẻ mặt sợ hãi, tủi thân nhìn về phía hắn: "Phụ hoàng tức giận, nhi thần, nhi thần cũng không có ý giám quốc!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/mau-phi-ta-muon-lam-thai-hau/7.html.]

Ở trước mặt phụ hoàng, ta luôn luôn nhu nhược và tầm thường, đúng như hắn chờ mong.

"Nhìn khuôn mặt này của ngươi."

Phụ hoàng nhìn ta, trong mắt hiện ra sự thống hận cùng chán ghét: "Cùng mẫu thân thấp hèn lại cố chấp của ngươi, quả thực giống nhau như đúc!"

Càng ghét thì càng yêu. Nhiều năm đã không gặp như vậy, phụ hoàng vẫn nhớ rõ khuôn mặt mẫu phi. Cho nên mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt giống mẫu phi đến bảy phần này của ta, nhớ tới tư thái quyết đoán năm đó của mẫu phi, hắn sẽ phẫn nộ mà không thể kiềm chế.

Mẫu phi nói đúng, nam nhân đều giống nhau, càng không chiếm được, sẽ càng nhớ mãi không quên. Cúi đầu xuống, ta lẳng lặng chờ đợi lửa giận của phụ hoàng.

Nỗi đau bắt nguồn từ sự bất lực. Phụ hoàng sở dĩ thống khổ, là bởi vì hắn rõ ràng ý thức được mình bất tài ... Vì vậy, hắn đã tức giận. Hắn không thể làm gì ngoài việc tức giận.

8

Phụ hoàng đối với ta, vĩnh viễn đều là không hài lòng.

Khi bị bệnh, mỗi ngày phụ hoàng đều lấy chuyện giám quốc làm trọng, chọn ra đủ loại chuyện để răn dạy ta. Tính tình của hắn càng ngày càng tồi tệ, nhất là khi nhìn thấy ta, luôn hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Mấy ngày nay rất bận rộn, hầu như ngày nào cũng bận rộn đến trăng sao sắp lặn ta mới có thể trở lại Đông Cung, mà Hồng Dược vì chăm sóc ta, cũng chưa từng khép mắt lại.

Tối nay vẫn như thường lệ, ta đi sớm, về muộn.

Nhìn thấy ta bị mực hắt tung tóe, không thể giấu được sự đau lòng trong mắt Hồng Dược nữa: "Điện hạ..."

Hồng Dược gọi ta một tiếng, vội vàng lấy khăn ra, thay ta lau vết mực trên má.

"Điện hạ chịu tủi thân rồi." Giọng nói đã mang theo tiếng nức nở mơ hồ.

Mỗi ngày xử lý chuyện triều chính lộn xộn, còn phải gánh chịu tâm tình bất ổn của phụ hoàng, nói không mệt mỏi là giả. Ngồi xuống ghế, ta ôm lấy Hồng Dược, vùi mặt vào lòng nàng, giọng nói rầu rĩ: "Tỷ tỷ, cô gia hơi mệt mỏi.”

Nếu mẫu phi ở chỗ này, thì tốt rồi.

Thế nhưng ta cũng biết, mẫu phi ở Vĩnh Hương, so với ta còn vất vả hơn nhiều.

Hồng Dược lặng lẽ ở bên ta, đầu ngón tay nàng khẽ vuốt ve tóc ta, cho ta cảm giác an tâm kéo dài vô tận. Thật tốt, thật khó để nàng ở bên cạnh ta.

"Điện hạ."

Bên tai ta, giọng của Thẩm Như Huyên đột nhiên truyền đến.

Ánh mắt ta hơi lạnh, từ trong lòng Hồng Dược ngẩng đầu, nhìn hắn, nhíu mày: "Ngươi đến đây làm gì?"

Ánh mắt ta hơi lạnh, từ trong lòng Hồng Dược ngẩng đầu, nhìn hắn, nhíu mày: "Ngươi đến đây làm gì?"

 

Loading...