Chạm để tắt
Chạm để tắt

Mẫu phi ta muốn làm thái hậu - 11

Cập nhật lúc: 2024-06-14 07:17:45
Lượt xem: 333

Hiện giờ Thẩm Như Huyên và Đàm Nô vẫn là nam sủng không thể nhìn thấy ánh sáng. Bọn họ đi theo ta từ Đông Cung đến Thanh Tâm điện, bởi vì thời cơ không thích hợp, cũng bởi vì ta cũng không nhiệt tình chuyện nam nữ, cho nên đến nay ta chưa từng triệu tập bọn họ. Nhưng một đêm trước khi Thẩm Trường Lâm rời đi, ta triệu hạnh Thẩm Như Huyên.

 

Hiện giờ Thẩm Như Huyên và Đàm Nô vẫn là nam sủng không thể nhìn thấy ánh sáng. Bọn họ đi theo ta từ Đông Cung đến Thanh Tâm điện, bởi vì thời cơ không thích hợp, cũng bởi vì ta cũng không nhiệt tình chuyện nam nữ, cho nên đến nay ta chưa từng triệu tập bọn họ. Nhưng một đêm trước khi Thẩm Trường Lâm rời đi, ta triệu hạnh Thẩm Như Huyên.

Thành thật mà nói, ta không thích hắn lắm.

So với sự lạnh lùng của hắn, ta thích sự dịu dàng và quan tâm của Đàm Nô hơn.

Nhưng dù sao thì giá trị lợi dụng của Thẩm Như Huyên cao hơn, sau nhiều lần đắn đo, ta vẫn lựa chọn hắn như cũ.

Giờ phút này Thẩm Như Huyên quỳ gối trên ngự tháp, sắc mặt có chút cứng ngắc.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

Có lẽ là quyết định của ta quá đột ngột, hắn còn không quá thích ứng, nhưng lôi đình vũ lộ (sấm sét, mưa sương), đều là quân ân, hắn không có quyền cự tuyệt.

Hoặc có lẽ, Thật ra hắn cũng không muốn cự tuyệt?

Ta khẽ ấn trán, thần sắc bình thản: "Trẫm biết, ngươi không cam lòng."

Thân thể Thẩm Như Huyên trong nháy mắt căng thẳng. Ta khịt mũi: "Khẩn trương cái gì, trẫm sẽ không ăn thịt ngươi."

Vừa dứt lời, hai má hắn ửng đỏ đáng ngờ, tựa như còn có chút bất đắc dĩ tức giận.

Ta không nghĩ gì cả nhưng hắn lại dám nghĩ bất cứ điều gì.

“Ngày mai đi nhé.”

Không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của Thẩm Như Huyên, ta tự mình nói: "Đi biên quan, đi chiến trường, nơi đó mới là nơi thích hợp nhất với ngươi."

Nói xong, ta đột nhiên tiến đến gần hắn trước khi hắn kịp phản ứng, có chút tiếc nuối, lại không biết bắt đầu từ đâu, ta chỉ nắm lấy mái tóc buông xõa của hắn.

"Thẩm Như Huyên."

Ta dùng sức mạnh, kéo Thẩm Như Huyên lên, trong mắt ta đầy ác ý, ta ghé sát vào tai hắn, nở nụ cười: “Làm chó của trẫm.”

Đôi mắt Thẩm Như Huyên đỏ hoe, xấu hổ nhắm mắt lại.

Thật lâu không thấy có sự đáp lại, ta thổi một hơi, cực kỳ kiên nhẫn hỏi lại: "Ngoan một chút, làm chó của trẫm nhé?"

Ta vuốt ve chiếc váy đẫm mồ hôi của mình, cau mày chán ghét rồi lặng lẽ cách xa Thẩm Như Huyên một chút. Thân thể hắn cứng đờ, cả người nóng lên, dựa vào thật sự quá không thoải mái.

Thật lâu sau, Thẩm Như Huyên mở mắt ướt đẫm mồ hôi, khó khăn mở miệng: "Bệ hạ..."

Ta nhíu mày, ung dung nhìn hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/mau-phi-ta-muon-lam-thai-hau/11.html.]

Thẩm Như Huyên thở hổn hển một hơi thật dài, rồi vươn tay ra, hắn khắc chế căng thẳng bả vai: "Thần, vượt quá giới hạn rồi."

Chậc, rốt cuộc là ta thắng.

Ngày hôm sau, ta tắm rửa nghỉ ngơi, lúc ta tỉnh lại, Thẩm Như Huyên đã lên đường rời kinh.

Toàn thân đau nhức vô lực, tâm trạng của ta thật sự không vui.

Đàm Nô đang canh giữ bên giường, thấy ta đưa tay dụi mắt, liền biết ta tỉnh rồi. Đôi mắt hắn hơi thâm quầng, nghĩ đến tiếng đàn u oán đêm qua, giọng ta lười biếng: "Chơi đàn cả đêm, không buồn ngủ sao?

Đôi mắt Đàm Nữ đỏ bừng, nhỏ giọng nói: "Bệ hạ không thèm để ý, có buồn hay không, có quan trọng gì?"

Ta mở hai mắt ra: "Ngươi tủi thân à?"

"Đàm Nô không dám."

Ngoài miệng nói không dám, trên mặt lại hoàn toàn ngược lại.

Lười dỗ dành người khác, ta nở nụ cười nửa miệng liếc nhìn hắn một cái, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.

Một ngày nào đó, Đàm Nô sẽ hiểu được, ở chỗ ta, có buông bỏ, mới có thể có được. Cá và bàn tay gấu, không thể có được cả hai.

Con người không thể quá tham lam, muốn tất cả mọi thứ mà kết quả chẳng ra gì.

 

12

Năm Trinh Chiêu thứ hai, mùng ba tháng ba, là đại hôn của hoàng đế.

Hồng Dược lấy thân phận đích nữ thất lạc nhiều năm, từ Hứa thị xuất giá, nhập chủ trung cung.

Ti dệt Giang Nam tiến hiến ba vạn tấm lụa tơ, đưa vào trong cung còn có một rương sổ sách và mật thư.

Ta nín thở, kiên nhẫn chờ đợi Hồng Dược tới bằng xe ngựa.

Thực tế là từ khi ta mới năm tuổi, ta đã muốn nàng trở thành Hoàng hậu của mình.

Ta không bao giờ hứa suông.

Mùa đông năm đó thật sự là quá lạnh, mẫu phi cùng Hồng Dược giặt giũ trong nước lạnh như đá, chân tay tê cóng.

Ta ở dưới cửa sổ đọc sách, trong lòng lại có chút buồn bã, buổi tối lúc ăn cơm không có khẩu vị gì, bị mẫu phi cầm đũa đánh vài cái vào lòng bàn tay.

Khi đó, tại bàn ăn ta đã khóc, ta lau nước mắt và thề rằng sẽ để mẫu phi trở thành nữ nhân tôn quý nhất Đại Ninh, phong Hồng Dược trở thành nữ nhân tôn quý thứ hai của Đại Ninh.

 

Loading...