Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Kim Nhật Thiên Tình - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-09-29 09:17:30
Lượt xem: 239

Tôi và Bùi Du vốn là cuộc liên hôn gia tộc. 

 

Đối với hôn nhân thương mại, chúng tôi đều không có ý kiến gì. 

 

Khi chúng tôi kết hôn, mọi thứ đều rất kín đáo. 

 

Lúc đó, sự nghiệp diễn xuất của tôi vừa mới bắt đầu, còn Bùi Du cũng mới tiếp quản Bùi gia. 

 

Vì thế, chúng tôi thậm chí còn không có tuần trăng mật. 

 

Bùi gia không công khai thân phận của tôi. 

 

Tôi cũng không bao giờ tiết lộ mình đã kết hôn. 

 

Vì là liên nhân gia tộc, tôi vốn không hy vọng gì vào Bùi Du. 

 

Hôn nhân giữa các gia tộc lớn từ trước đến nay luôn ưu tiên lợi ích hơn là tình cảm. 

 

Bùi Du không giống Bùi Tây, từ nhỏ đã được nuôi dạy với tiêu chuẩn của một người thừa kế. 

 

Anh ấy trầm ổn, điềm tĩnh, ít khi cười nói, nói ngắn gọn là một người vô cùng nghiêm túc và nhàm chán. 

 

Nhưng sau khi kết hôn, Bùi Du lại hoàn toàn khác với hình ảnh trong trí nhớ của tôi. 

 

Bùi Du thường xuyên giữ vẻ mặt nghiêm túc, chỉ cần đứng đó cũng toát lên sự uy nghiêm của một người ở vị trí cao. 

 

Nhưng khi ở riêng với tôi, tôi nhận ra anh ấy rất hay cười. 

 

Sau này tôi mới biết rằng anh ấy dường như chỉ cười với mình tôi. 

 

Thực ra Bùi Du rất biết cách chăm sóc người khác. Tuy là một đại thiếu gia được sinh ra trong nhung lụa, nhưng ở bên anh ấy, tôi luôn nhận được sự quan tâm chu đáo đến từng chi tiết. 

 

Sau khi kết hôn, Bùi Du dường như đã nuông chiều tôi hết mực. 

 

Vào sinh nhật đầu tiên của tôi, để có thể tận hưởng thế giới chỉ của hai người, Bùi Du đưa tôi đến một căn biệt thự ở trong rừng núi phía Bắc. 

 

Ai ngờ hôm đó trời mưa lớn, lở đất đã chặn con đường xuống núi. 

 

Tôi và Bùi Du bị kẹt lại ở biệt thự trong rừng. 

 

Vì là mùa mưa, trong mấy ngày ở biệt thự, hầu như trời luôn mưa. 

 

Không thể đi đâu được, tôi chỉ có thể đứng nhìn ra ngoài cửa sổ, thả hồn vào cơn mưa. 

 

Tiếng mưa rơi rả rích bên ngoài. 

 

Tôi nhìn những vũng nước trong sân, hết lần này đến lần khác cố kiềm chế mong muốn lao ra ngoài chơi đùa với nước mưa. 

 

Từ nhỏ, tôi đã bị những quy tắc của nhà họ Chử trói buộc, nhưng trong thâm tâm, tôi luôn có một sự nổi loạn như cỏ dại. 

 

Để làm vừa lòng ba mẹ, tôi đã luôn giữ mình đúng mực như một tiểu thư khuê các, không làm bất cứ điều gì quá đáng. 

 

Bùi Du lúc đó đang ngồi cạnh lò sưởi, buông quyển sách trên tay xuống và nhìn ra ngoài cửa sổ theo hướng ánh mắt của tôi. 

 

"Em có muốn ra ngoài chơi không?" 

 

Tôi quay đầu nhìn anh, có chút kinh ngạc vì anh đã đọc thấu suy nghĩ của tôi. 

 

Có lẽ vì biểu cảm của tôi quá ngạc nhiên, Bùi Du không kìm được mà bật cười. 

 

Anh đi vào kho, tìm một đôi giày cao su, mang vào cho tôi, rồi kéo tôi ra ngoài sân chơi với nước. 

 

Vừa ra đến sân, tôi đã chạy ngay đến vũng nước để nhảy vào. 

 

Mưa vẫn còn rơi, Bùi Du đứng cầm ô, trên môi là một nụ cười nhẹ, chăm chú nhìn tôi. 

 

Khi đó, tôi muốn trêu đùa, cố tình nhảy vào vũng nước gần Bùi Du. 

 

Bùn đất văng lên làm bẩn chiếc áo sơ mi trắng của anh, lúc đó tôi mới nhớ ra rằng Bùi Du rất sạch sẽ. 

 

Anh không nói gì. 

 

Tôi tưởng anh đã tức giận, nhưng bất ngờ, anh ném ô đi, nắm lấy tay tôi và cùng tôi nhảy vào vũng nước. 

 

Đó là lần đầu tiên tôi thấy một mặt khác của đại thiếu gia nhà họ Bùi, người luôn chín chắn và cao quý trước mặt người ngoài. 

 

Sau đó, hai chúng tôi trở về phòng trong tình trạng cả người đầy bùn đất. 

 

Khi vào phòng tắm, tôi chủ động hôn anh. 

 

Bồn tắm vẫn còn đầy nước, hơi nước mờ ảo phủ kín căn phòng. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://www.monkeyd.vn/kim-nhat-thien-tinh/chuong-10.html.]

Qua lớp sương, tôi ngắm nhìn Bùi Du. 

 

Sau khi giúp tôi rửa sạch bùn đất, chúng tôi tiếp tục vui vẻ trong phòng tắm một lúc lâu. 

 

Đến khi tôi kiệt sức, anh mới bế tôi về phòng ngủ. 

 

Trước mặt Bùi Du, anh cho phép tôi được phóng túng. 

 

Tôi muốn làm gì, dù anh không hiểu, nhưng anh vẫn luôn ủng hộ tôi. 

 

Khi đó cho dù có chạy show rất bận và mệt đến mấy. 

 

Thì tôi cũng có thói quen với việc mỗi ngày đều gọi điện thoại cho anh ấy. 

 

Trong điện thoại, Bùi Du ít nói, nhưng luôn đáp lại từng câu của tôi. 

 

Hầu hết thời gian, tôi chỉ muốn nói với anh rằng: 

 

"Bùi Du, hôm nay trời rất nắng." 

 

Có lần Bùi Du hỏi tôi tại sao tôi luôn nói với anh về thời tiết hôm nay. 

 

"Em là người dự báo thời tiết à?" 

 

Tôi chỉ đặt tay lên vai anh, mỉm cười nhìn anh mà không trả lời. 

 

Sau đó, chúng tôi đã trải qua một khoảng thời gian ngọt ngào bên nhau. 

 

Cho đến khi ba tôi đột nhiên bị bắt vào tù, mọi thứ đều đột ngột thay đổi. 

 

Bùi Du bắt đầu xa lánh tôi. 

 

Anh hoặc là ngủ ở công ty, hoặc bay ra nước ngoài công tác. 

 

Thời gian tôi ở bên anh ngày càng ít. 

 

Không lâu sau khi ba tôi bị bắt, liền vì bệnh tim mà qua đời. 

 

Mẹ tôi vì quá đau buồn, cũng ngã bệnh. 

 

Mọi khoản nợ đều đổ lên đầu tôi, càng tồi tệ hơn chính là, vai diễn của tôi trong một vài bộ phim đều bị thay đổi diễn viên chính vào phút chót. 

 

Tôi gặp khó khăn ở mọi nơi và ngay lập tức đoán ra rằng có ai đó đang cố tình nhắm vào mình. 

 

Lúc đó mẹ của Bùi Du đến tìm tôi. 

 

Bà đưa ra một số tiền không nhỏ, mong tôi ly hôn với Bùi Du. 

 

Nhà họ Bùi vốn rất phức tạp. 

 

Mẹ anh ấy muốn vợ của Bùi Du ít nhất phải giúp được anh ấy trong sự nghiệp. 

 

Vì vậy, Bùi Du mới có thể đứng vững trong nhà họ Bùi. 

 

Bà ấy biết mẹ tôi đang bệnh nặng và cần tiền gấp. 

 

Khi đó, tôi lập tức từ chối. 

 

Tôi nghĩ rằng nếu là Bùi Du, anh cũng sẽ làm như vậy. 

 

Ít nhất anh ấy còn có thể giúp tôi. 

 

Dù khi đó, tôi và Bùi Du đã không gặp nhau nửa năm. 

 

Nhưng sau đó, tôi lại thấy trong phòng làm việc của Bùi Du, bản thỏa thuận ly hôn nằm dưới chồng tài liệu. 

 

Khi tôi chìm đắm trong tình cảm này, Bùi Du lại dứt khoát rời đi. 

 

Lạnh lùng, quyết đoán. 

 

Như thể tất cả mọi thứ giữa tôi và anh chỉ là một trò đùa. 

 

Sau ngày hôm đó, trái tim tôi dần nguội lạnh. 

 

Tiếng kim loại kêu lách cách kéo tôi ra khỏi dòng ký ức. 

 

Bùi Du kẹp chiếc còng tay bạc "cạch" một tiếng lên tay mình. 

 

Cẩm Hân

Tôi nghẹn thở, nhìn anh, lông mày hơi nhíu lại. 

 

Cho đến khi ánh mắt nóng bỏng đầy cố chấp của Bùi Du dừng lại trên khuôn mặt tôi. 

 

Anh... đây là đang mời tôi chơi đùa với anh sao?

Loading...