Chạm để tắt
Chạm để tắt

Không Thể Rời Xa - Chương 5,6,7: Mau gọi cảnh sát.

Cập nhật lúc: 2024-09-09 15:53:27
Lượt xem: 1,807

5.

Sau khi Tạ Cảnh rời đi, có một thời gian chứng trầm cảm của tôi trở nên rất nghiêm trọng. Tôi mang tất cả công việc trong công ty về nhà rồi tự nhốt mình trong đó, không muốn gặp bất kỳ ai.

Nhưng không lâu sau, tôi lại trở về với cuộc sống bận rộn như trước, bận đến mức không chạm đất. 

Chứng trầm cảm cũng kỳ diệu mà thuyên giảm, có lẽ vì tôi ít bận tâm, ít suy nghĩ hơn.

Tôi dần dần quên anh ấy.

Lần tiếp theo tôi nghe tin về Tạ Cảnh là hai năm sau.

Hóa ra anh là con riêng của gia đình họ Tạ, bây giờ đã được gia tộc Tạ thừa nhận, trở thành người thừa kế duy nhất. Nghe nói mẹ anh cũng qua đời vì bệnh, tôi còn cố ý dò hỏi, biết được anh vẫn chưa kết hôn.

Gia đình họ Tạ vốn có hai người con, nhưng cả hai đều qua đời trong một tai nạn xe hơi. Có lẽ không còn cách nào khác nên họ mới nhận lại Tạ Cảnh.

Dưới sự dẫn dắt của Tạ Cảnh, nhà họ Tạ nhanh chóng trở thành một tập đoàn lớn chỉ đứng sau gia đình tôi.

Tôi không ngờ rằng đầu óc kinh doanh của anh lại lợi hại đến thế.

Thấy mình sắp ba mươi mà chưa có ý định kết hôn, đám người già trong gia tộc lại bắt đầu tranh giành quyền thừa kế. Họ lần lượt đem con cái của mình đến trước mặt tôi, hy vọng tôi sẽ chọn một người rồi nhận làm con nuôi.

Nghĩ đi nghĩ lại, tôi cũng nhận ra mình cần có một đứa con để kế thừa. Tôi không muốn sự nghiệp mà mình đã nỗ lực suốt bao năm lại rơi vào tay một người ngoài.

Vì vậy tôi đã đi xem mắt.

Trong quán cà phê, tôi trò chuyện không mấy mặn mà với Bạch Thượng, nhưng cũng tạm gọi là hợp nhau. Ngoại hình đạt, trí tuệ đạt, giọng nói cũng đạt, nhưng anh ta nói nhiều quá.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Tôi không chịu nổi nữa, viện cớ công ty còn việc rồi rời đi.

Vừa bước ra cửa thì vô tình va vào một người, khẽ nói xin lỗi rồi tiếp tục đi mà không ngoảnh lại.

Chưa đi được hai bước, cổ tay tôi bị một lực mạnh kéo lại. Quay đầu nhìn, đó là gương mặt quen thuộc nhưng lạ lẫm.

Anh trắng hơn, cũng đẹp trai hơn, cả người toát lên khí chất kiêu ngạo.

Anh thở dốc, hơi thở hỗn loạn, giống như vừa vội vã chạy tới.

6.

Bốn mắt chạm nhau trong yên lặng, đôi mắt đen sâu thẳm của anh như muốn hút tôi vào, tim tôi như bỏ lỡ một nhịp.

"Đã lâu không gặp." Giọng nói trầm thấp chứa đựng chút gì đó kìm nén.

"Đã lâu không gặp."

"Chúng ta có thể nói chuyện một chút không?" Tạ Cảnh dò hỏi.

Tôi và Tạ Cảnh lại ngồi cùng nhau giống như trước đây.

"Nghe nói cô đang đi xem mắt à?"

Tôi hơi ngạc nhiên, sao anh biết được?

"Ừ."

"Vậy cô…" Tạ Cảnh ngập ngừng, tôi nghi ngờ nhìn anh, đợi anh nói tiếp: "Cô có muốn cân nhắc về tôi không?"

Tôi mở to mắt, không thể tin nổi nhìn anh, tay khẽ siết chặt.

Ánh mắt anh đầy sự chân thành và nhiệt thành như muốn thiêu đốt tôi.

Tạ Cảnh quả thật là một đối tượng tốt để sinh con, mọi mặt đều rất ổn, hơn nữa tôi cũng hiểu rõ về tính cách của anh ấy. Nhưng mà…

"Anh không phải đã có… bạn gái rồi sao?" Tôi do dự hỏi.

Tạ Cảnh nhìn tôi đầy ngạc nhiên: "Bạn gái? Tôi chưa từng yêu ai mà."

"Có phải cô đã hiểu lầm gì không? Cô nói đi, tôi có thể giải thích."

Anh cau mày đến mức có thể k/ẹp ch/ết một con ruồi, lo lắng nhìn tôi.

"Năm đó tôi mang bánh đến bệnh viện tìm anh, nhưng lại thấy một cô gái bôi bánh lên mặt anh, anh cười rất vui vẻ."

Tôi có chút ngượng ngùng, đưa tay gãi mũi.

Anh suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên chân mày giãn ra, ánh mắt tràn đầy dịu dàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/index.php/khong-the-roi-xa/chuong-567-mau-goi-canh-sat.html.]

"Đó là em họ của tôi."

Không ngờ tôi đã hiểu lầm anh suốt bao lâu nay, còn vì chuyện này mà sa thải anh, cảm giác tội lỗi trào lên, khiến mặt tôi đỏ bừng.

Tạ Cảnh như nhớ ra điều gì đó: "Lẽ nào cô sa thải tôi hồi đó là vì chuyện này?"

Bị đoán trúng, tôi cuống quýt, lắp bắp nói: "Tất nhiên là không, anh có bạn gái hay không thì liên quan gì đến tôi chứ?"

Nghe câu đó, trong ánh mắt anh ngay lập tức mất đi ánh sáng, buồn bã cúi đầu.

7.

Tôi gãi đầu, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Để tôi cân nhắc đã."

"Được rồi… cô có cần tôi đưa về không?"

Nhìn ánh mắt chân thành của anh, tôi cảm thấy nếu mình lắc đầu, anh sẽ ngay lập tức rơi nước mắt, thật sự không thể từ chối.

Nhân lúc Tạ Cảnh không chú ý, tôi lén lấy điện thoại ra nhắn tin cho trợ lý, bảo anh ta lái xe đi.

Ngồi một mình với Tạ Cảnh trong xe, bầu không khí ngượng ngùng không thể diễn tả nổi tràn ngập trong xe.

"À, anh sống ở nhà họ Tạ thế nào rồi?"

Tạ Cảnh im lặng vài giây: "Lúc đầu cũng có người gây khó dễ, nhưng giờ mọi chuyện đã ổn, chỉ là họ nghi ngờ về nguồn gốc của tôi thôi."

"Dù sao cũng dễ giải quyết, vì bây giờ chỉ còn mình tôi là người thừa kế." Tạ Cảnh nghiêng đầu cười với tôi, có chút tự hào nói: "Cô biết đấy, tôi rất giỏi mà."

...

"Vậy hôm nay cảm ơn anh nhé, đã muộn rồi, tôi sẽ không mời anh vào uống trà nữa."

"Được, tạm biệt."

"Tạm biệt."

Tôi vừa đi được vài bước thì Tạ Cảnh gọi tôi lại: "Khởi Niệm."

Tôi quay lại, anh đứng trong bóng cây, dù không thấy rõ vẻ mặt của anh nhưng vẫn nghe ra giọng nói nghẹn ngào của anh.

"Sao vậy?" 

Tạ Cảnh im lặng vài giây: "Thôi, không có gì, cô đi đi."

Tôi quay người lại lần nữa, cảm nhận được một ánh mắt nóng bỏng rơi trên lưng mình, tim đập mạnh, không nhịn được mà tăng tốc bước chân.

Dựa vào cửa, tôi nghe thấy tiếng xe khởi động bên ngoài, trong lòng cảm thấy an tâm lạ kỳ.

Vừa bước vào phòng ngủ, một cú đ.ấ.m đã lao thẳng về phía tôi. May mà tôi thường luyện Muay Thái, nhanh chóng cúi người né tránh.

Tôi tung một cú đá rồi nhanh chóng chạy về phía cửa.

“Hắn ta chạy rồi!” Gã mặc áo đen hét lớn ra ngoài.

Ngay lập tức, một gã đàn ông khác chạy ra từ phòng khách chặn cửa. Tôi bị tấn công từ cả hai phía, dù đã cố hết sức chống trả, nhưng vẫn bị một vết ch/ém vào tay.

May mà lúc kẻ chặn cửa không chú ý, tôi đã chạy thoát ra ngoài. Ra đến nơi, tôi lập tức chạy về phía phòng bảo vệ.

Thấy hai kẻ đó vẫn đang đuổi theo, tôi hét lớn: "Cháy rồi, cháy rồi!"

Thấy bảo vệ chạy đến, hai kẻ kia liền chạy trốn.

"Mau gọi cảnh sát, có người muốn gi/ết tôi."

"Được." Hai bảo vệ đuổi theo, còn một người ở lại canh giữ tôi.

"Có cần gọi xe cấp cứu cho cô không?"

Tôi lắc đầu.

"Không cần, chỉ là vế/t thư/ơng nhỏ."

Tôi yên lặng ngồi trong phòng bảo vệ, một lát sau trợ lý đã mang thuốc đến.

Sau khi xử lý v/ết thư/ơng xong, tôi chuẩn bị theo cảnh sát về để lấy lời khai.

Không ngờ Tạ Cảnh lại đến.

Loading...