Chạm để tắt
Chạm để tắt

Yêu thầm - 🧚‍♀️8 (END)

Cập nhật lúc: 2024-09-10 04:56:00
Lượt xem: 4,759

27

 

Sau đó, mỗi ngày tôi đều vui vẻ ở bên Tạ Nhiên.

 

Thời gian cười rất nhiều, nhưng tôi biết bệnh của tôi thật ra không khỏi.

 

Tôi lén đi kiểm tra một lần. Bác sĩ nói là trầm cảm nặng, đã vài ngày rồi. Tôi có một phản ứng somatonization nghiêm trọng. Nhưng tôi đều giấu nó trước mặt Tạ Nhiên.

 

Cho đến tôi vô ý thức nuốt lượng lớn thuốc ngủ, lúc tỉnh lại, nhìn thấy Tạ Nhiên đỏ hoe mắt canh giữ ở bên giường tôi. Anh xoa xoa tay tôi: “Hứa Tri, không được chết.”

 

Lúc Tạ Nhiên đi ra ngoài mua cơm cho tôi, Giang Tuyết tới.

 

Cô ấy nhìn tôi siết chặt nắm tay, khẽ a một tiếng, nói: “Hứa Tri, cô có biết anh trai Tạ Nhiên qua đời vào năm cậu ấy học cấp ba không? Cho dù là cô thương hại Tạ Nhiên, cũng đừng c.h.ế.t có được không?”

 

“Anh ấy chưa từng nói.” Tôi nhẹ giọng nói.

 

Giang Tuyết nghiêng đầu: “Cậu ấy suy nghĩ cho cô, không muốn cô thương hại cậu ấy, cậu ấy muốn điều trị cho cô, còn ai sẽ điều trị cho cậu ấy?”

 

Giờ phút này, trong mắt Giang Tuyết có tình yêu. Giang Tuyết yêu Tạ Nhiên.

 

Tôi nhìn về phía cô ấy: “Cô sẽ chữa khỏi cho anh ấy đúng không?”

 

Giang Tuyết trầm xuống, nghiêm túc nhìn ánh mắt của tôi nói: “Nếu tôi có thể, tám năm qua, đã sớm không có chuyện của cô, cậu ấy chỉ coi tôi là chị dâu. Hứa Tri, cậu ấy... không phải cô thì không thể...”

 

28

 

Sau khi nghe Giang Tuyết nói xong, tôi cố gắng tiếp nhận điều trị. Lúc mới bắt đầu hiệu quả cũng không rõ ràng. Tạ Nhiên biết, nhưng anh không nói.

 

Đêm khuya, Tạ Nhiên thử xem tôi có ngủ say hay không rồi hôn lên trán tôi nói: “Hứa Tri, nếu vất vả thì đi đi, anh sẽ đi cùng em.”

 

Tôi nhắm mắt lại, mi mắt run rẩy.

 

Tạ Nhiên ôm lấy tôi, vuốt ve lưng tôi an ủi tôi.

 

Buổi tối hôm đó, tôi và Tạ Nhiên dường như đều quyết định một chuyện. Nếu thật sự đâu khổ, vậy thì cùng nhau đi chết.

 

Khi mọi thứ đã sẵn sàng, tôi bỗng nhiên nôn ói.

 

Sau khi đến bệnh viện kiểm tra, kết quả cho thấy tôi mang thai, thai nhi hiện tại đã bốn tuần.

 

Tôi sửng sốt, Tạ Nhiên cũng sửng sốt.

 

Giờ phút này, rào cản trong lòng tôi giống như đột nhiên phá vỡ.

 

Tôi quay lại nhìn Tạ Nhiên, cùng nhau mỉm cười rồi nắm tay nhau trở về nhà dưới ánh hoàng hôn.

 

Tạ Nhiên kích động sờ sờ bụng tôi sau đó nói: “Ăn câu cá không, Hứa Tri?”

 

Tôi dường như nhìn thấy cha tôi đang cười tủm tỉm nói chuyện, còn mẹ tôi thì dịu dàng lắng nghe.

 

Tôi gật đầu nhẹ giọng nói: “Ăn.”

 

(--END--)

 

----

 

DỖ CHÀNG [FULL]

 

Tác giả: 北瓜

Nguồn: zhihu

Đề cử: Ổ Ẩm Ương

 

-----

 

Trên lôi đài, ta đánh bại hết mọi đối thủ.

 

Cuối cùng, ta bị một đám người chặn lại.

 

"Chẳng lẽ các hạ không biết, đây là đài luận võ chiêu thân sao?"

 

Ta tá hỏa: "Nhưng ta là nữ nhi."

 

Người kia mỉm cười, nói: "Vừa khéo, thiếu chủ nhà ta là nam tử."

 

Thế là ta trói lại, xách vào động phòng.

 

Nhìn mỹ nam ốm yếu nửa nằm nửa ngồi trên giường, mắt ta sáng lên, vội hô to: "Mau cởi trói cho ta! Ta làm được! Ta làm được! Kèo này ta theo!"

 

1

 

Nhìn đại đao gác ở trên cổ mình, trong nháy mắt ta ngậm miệng lại.

 

Ta chỉ lo nhìn mỹ nam, hoàn toàn không chú ý tới bên cạnh hắn còn hai đại hán cao thước tám!

 

Mỹ nam trên giường ngước mắt lên nhìn ta: "Đây là đệ nhất cao thủ các ngươi tìm ra sao?"

 

Ơ?

 

Nghi ngờ nhân phẩm của ta có thể, nhưng sao có thể nghi ngờ sức mạnh của ta - -

 

Không được!

 

Ta dùng một lực nhẹ thoát ra khỏi sợi dây thừng, một cái quét chân quật đại hán bên trái ngã xuống đất, sau đó một quyền đánh vào huyệt Thái Dương của hắn. Đại hán ngất xỉu.

 

Ta đạp ở trên đùi đại hán bên phải, linh hoạt trèo trên lưng hắn, hai tay giữ cổ hắn. Dùng sức vặn một cái, đại hán ngất xỉu.

 

Ta nhặt đại đao rơi trên mặt đất lên, chậm rãi đi tới bên cạnh mỹ nam. Kê đại đao gác ở trên cổ hắn, ta học theo dáng điệu trong thoại bản đưa tay nâng cằm hắn lên.

 

“Mỹ nhân, giải thích đi.” (mẻ gọi là mỹ nhân)

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/yeu-tham-jzge/8-end.html.]

Mỹ nhân ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt có chút lạnh lùng.

 

Ta như c..hết lặng trong giây lát, vừa định nói để làm dịu bầu không khí thì đầu ta lại choáng váng.

 

Một lát sau, ta không cầm nổi đao.

 

Ta kinh ngạc nhìn hắn: "Ngươi... ngươi, hạ độc ta?"

 

Nói xong ta ngã thẳng cẳng.

 

Cuối cùng còn nghe thấy mỹ nhân nói vài câu.

 

“Võ công của người này quả thật không tệ.”

 

Này, này, này, mỹ nhân khen ta rồi.

 

“Chỉ là có hơi k..hốn nạn thôi”

 

“Đầu óc cũng không thông minh lắm.”

 

...... Không nên sỉ nhục người khác như vậy.

 

2

 

Lúc ta tỉnh lại, xung quanh toàn người.

 

A không phải, đang làm gì thế này?

 

Ta lại bị trói, lần này là xích.

 

Mỹ nhân ngồi ở chính giữa, toàn thân mặc đồ đen, bên ngoài còn khoác một áo lông chồn trắng như tuyết.

 

Người bên cạnh hắn nói: "Đây là Cửu hoàng tử Tây Xuyên của chúng ta, An Tế.”

 

Ta nhìn họ không nói gì.

 

“Thời gian tới, Cửu hoàng tử đi Đông Lâm, để đảm bảo an nguy cho điện hạ, chúng ta muốn nhờ ngươi hộ tống. Sau khi việc thành công, điều kiện tùy ngươi đưa ra.”

 

Ta nhìn lỗ mũi cao ngạo của hắn, lại cúi đầu nhìn xích sắt trên người mình: “Các ngươi gọi đây là...... nhờ?”

 

Khoan đã...

 

Trong đầu nhớ lại một lần lời nói của hắn, ta ngẩng mạnh đầu nhìn về phía nam nhân ở giữa: “Hắn thật sự là Cửu hoàng tử?”

 

An Tế thần sắc nhàn nhạt: "Như thế nào? Không giống sao?”

 

Ta nhìn hắn chằm chằm một hồi lâu, ánh mắt sáng quắc.

 

An Tế nhíu mày càng sâu, khi hắn sắp mở miệng, ta nói thẳng: "Ta đồng ý.”

 

Mọi người trong phòng đều kinh hãi: "Cái gì?”

 

Ta nhấn mạnh lần nữa: "Ta đồng ý hộ tống hắn đi Đông Lâm, bây giờ có thể tháo xích cho ta không?"

 

Trói như vậy...... là sỉ nhục ta.

 

Nam tử bên cạnh An Tế phục hồi tinh thần: "Miệng nói không có bằng chứng, chúng ta làm sao biết được nửa đường ngươi có bội ước hay không chứ?”

 

Hắn lấy từ trong n.g.ự.c ra một viên thuốc: "Ngươi uống cái này đi, khi điện hạ bình an tới Đông Lâm ta sẽ sai người đưa thuốc giải cho ngươi.”

 

À, ta hiểu rồi, là nửa nhờ vả, nửa ép buộc.

 

Ta mỉm cười với hắn, sau đó mở miệng: "Aaaaa”

 

Nam tử cả kinh: "Gì vậy trời?”

 

Ta đúng lý hợp tình: "Ngươi cho ta uống đi, ta bị trói mà.”

 

An Tế nãy giờ không lên tiếng đột nhiên cười một tiếng, căn phòng trong nháy mắt an tĩnh lại.

 

Hắn cầm lấy viên thuốc trong tay nam tử, đứng dậy đi tới trước mặt ta.

 

Ta sững sờ nhìn hắn.

 

Ngón tay hắn thon dài, mảnh khảnh, lúc cầm viên thuốc nho nhỏ kia có loại... khí chất không thể diễn tả.

 

Hắn một tay đỡ lấy cằm ta, tay kia cầm viên thuốc đưa vào trong miệng ta.

 

Ngón tay hắn chạm vào môi, ta cảm thấy hơi lạnh toả ra.

 

Ta sửng sốt một chút: "Ngươi cho ta uống thuốc tê hả?”

 

Ánh mắt hẹp dài của An Tế rủ xuống nhìn ta: "Gì?”

 

Ta ăn ngay nói thật: "Miệng ta hơi tê.”

 

 

……

 

Cả phòng nhiều người như vậy không ai để ý đến ta.

 

Bọn họ cởi xích sắt cho ta rồi đi ra cửa.

 

Tai ta thính vô cùng, nghe được tiếng họ nói chuyện.

 

“Điện hạ nói quả nhiên không sai.”

 

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

“Đúng vậy, người này quả thật có hơi hèn.”

----Đọc full tại Monkeyd

 

Loading...