Chạm để tắt
Chạm để tắt

Yêu thầm - 1

Cập nhật lúc: 2024-09-10 04:51:18
Lượt xem: 8,552

Năm mười bảy tuổi, tôi yêu thầm một người.

 

Nhà nghèo nên tôi phải dành dụm suốt một năm trời mới mua được quà sinh nhật cho hắn.

 

Ngày mẹ tôi xảy ra chuyện, tôi về nhà sớm, tôi tình cờ nghe thấy hắn cười nói với bạn mình: “Đồ chơi này, còn thua cả giải ba ở khách sạn.”

 

Bạn hắn cười lớn nói: “Anh Nhiên, cậu không thích thì đưa tôi bán là được nhỉ? Bán được thì có thể lên mạng vài lần”.

 

“Nếu cậu muốn thì cho cậu.”

 

Tạ Nhiên chán ghét ném nó vào người cậu bạn kia, tầm mắt hắn vừa hay chạm vào mắt tôi.

 

Sau đó trong buổi họp lớp, tôi nghe nói Tạ Nhiên tìm tôi suốt tám năm.

 

1

 

Khi tôi và Tạ Nhiên nhìn nhau, vẻ mặt hắn hơi cứng đờ.

 

Bạn học nam cầm đồng hồ xấu hổ gãi gãi đầu sau đó nói: “Hay... hay là trả lại cho cậu?”

 

Tôi nhìn đồng hồ trong tay cậu ta bị phá hỏng hình dáng, có lẽ nó không được quý trọng.

 

Cái đồng hồ này không phải loại tốt, chưa đến một ngàn, nhưng để mua được nó tôi đã tiết kiệm gần một năm, là tiết kiệm từng đồng tiền cơm.

 

Tầm mắt của tôi rơi vào tay Tạ Nhiên, hôm nay hắn đeo đồng hồ.

 

Tôi không nhận ra đó là nhãn hiệu gì, nhưng có thể khẳng định, đồng hồ trên tay hắn so với cái tôi tặng tốt hơn nhiều.

 

Tôi trầm mặc nhận lấy đồng hồ trong tay bạn Tạ Nhiên, nhìn về phía Tạ Nhiên chậm rãi nói: “Xin lỗi, để tôi tự xử lý.”

 

Tạ Nhiên cụp mắt, mím môi trầm mặc không nói gì.

 

Tôi lúng túng xoa xoa đồng hồ trong tay, quay đầu bước đi.

 

Lúc đi qua thùng rác đầu tiên ở cổng trường, tôi hạ quyết tâm, ném đồng hồ vào thùng rác. Tôi quay đầu lại, nhìn hắn một cái.

 

Hắn thản nhiên nâng mí mắt lên, trên môi nở nụ cười và đôi mắt tràn đầy thích thú.

 

Tôi sửng sốt, cụp mắt xuống. Thật xấu hổ, tình yêu thầm kín của tôi.

 

Khi đó tôi không biết, ánh mắt này của Tạ Nhiên gần như đã trở thành cơn ác mộng của mình.

 

2

 

Về đến nhà, cha tôi ngồi ở cửa, miệng ngậm điếu thuốc rẻ tiền, vẻ mặt u sầu. Mẹ tôi không có ở nhà.

 

Cha đưa cho tôi một tờ giấy kết quả khám bệnh, trong đó nói mẹ tôi bị ung thư vú.

 

Cha tôi rít một hơi thuốc rồi nói: “Điều trị ung thư v.ú mất khoản mười đến hai mươi vạn, cha bàn bạc với mẹ con... không chữa nữa. Mẹ con nói, muốn ăn sườn kho tàu cha làm, con đi mua đi, lát nữa cha đi đón mẹ con về.”

 

Tôi không tin, lật đi lật lại tờ giấy kia, giọng nói run rẩy: “Chẩn đoán chính xác chưa cha, những chẩn đoán loại này thương sai rất nhiều, ngày mai con đưa mẹ đi kiểm tra lại, đây nhất định là chẩn đoán sai...”

 

Tôi bướng bỉnh nhìn cha.

 

Hai mắt cha tôi đỏ bừng, cứ như vậy nhìn tôi, không nói gì.

 

Trong nháy mắt đó nước mắt của tôi liền rơi xuống, ngăn không được. Cuối cùng tôi khóc nói: “Con không đi học nữa, chữa bệnh cho mẹ đi cha.”

 

Cha tôi cúi đầu.

 

Tôi biết, cha tôi đau khổ không ít hơn tôi.

 

Chân phải cha tôi tàn tật, lúc ấy chỉ có mẹ tôi nguyện ý theo ông, không chê ông, vẫn cổ vũ ông. Mặc dù nhà chúng tôi nghèo, nhưng cha mẹ tôi rất ân ái.

🌺🌺🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của Nhân Trí tại monkey.vn
Chúc các bạn có thời gian đọc truyện vui vẻ, à mà vui ko nỗi vì truyện chỗ chúng mình đa phần toàn là truyện đọc tức ấm ách thôi 😂😂😂
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺🌺🌺]

 

Hồi cấp hai, bạn học trong lớp đều bắt đầu có niềm tin của mình.

 

Tôi hỏi cha tôi: “Cha ơi, niềm tin của cha là gì?”

 

Cha tôi không hiểu cái gì gọi là niềm tin, tôi giải thích đại khái cho ông một chút. Ông ngượng ngùng gãi đầu nói: “Niềm tin của cha chính là mẹ con.”

 

Sau đó... Tôi cũng có niềm tin của mình. Tôi muốn lớn lên kiếm tiền đưa cha mẹ tôi đi xem thế giới này.

 

Niềm tin của cha tôi đã sụp đổ. Tôi cũng vậy.

 

Tôi nắm tay cha, nói: “Con không học nữa, con đi làm thêm, chúng ta đến Bắc Kinh chữa bệnh cho mẹ.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/yeu-tham-jzge/1.html.]

Cha tôi hút thuốc, không nói gì. Nhưng tôi đã quyết định rồi. Tôi bảo cha tôi đi đón mẹ về, sau đó thu dọn đồ đạc lên Bắc Kinh. Còn tôi thì trở về trường học.

 

3

 

Đi được nửa đường thì trời bắt đầu đổ mưa.

 

Người đi đường vội vã, tất cả đều đang vội tránh mưa, lúc này tôi mới dám khóc, nước mưa hoà cùng nước mắt trộn lẫn vào nhau.

 

Lúc đến trường đã không còn ai. Tôi đưa tay vào thùng rác bẩn thỉu. Mùi vừa hôi vừa gay mũi không ngừng dâng lên, lật qua lật lại nhiều lần, bên trong vẫn không có đồng hồ đeo tay tôi ném.

 

Tôi cắn môi, muốn tát cho mình một cái vì lúc đó đã vứt cái đồng hồ. Bán lại cũng có thể có mấy trăm đồng rồi!

 

Tìm kiếm hàng giờ, mỗi loại rác trong thùng rác tôi đều lục lọi một lần, không có đồng hồ.

 

Tôi thất hồn lạc phách đi về nhà.

 

Lúc này trên đường không có người nào, mưa rất lớn, rơi vào người có cảm giác rát cả mặt.

 

Khi về đến nhà, cha tôi vẫn chưa về.

 

Ngôi nhà ấm áp thường ngày hiện tại tôi chỉ cảm thấy lạnh lẽo.

 

Tôi chờ đợi và chờ đợi...

 

Cuối cùng chỉ chờ đợi được một người vội vã đến nói với tôi: “Cha cháu nhảy sông cùng với mẹ cháu rồi!”

 

Năm đó, tôi học cấp ba, mất đi cha mẹ, trở thành đứa trẻ mồ côi.

 

4

 

Tám năm trôi qua, tôi vẫn không thể quên được chuyện ngày hôm đó.

 

Tôi từ trên giường ngồi dậy, ấn điện thoại di động, phát hiện mới bốn giờ sáng. Tôi tủi thân nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Cha, mẹ...” với căn phòng trống.

 

Như thường lệ, không có câu trả lời.

 

Tôi cúi đầu.

 

Tám năm qua... Họ không đến thăm tôi dù chỉ một lần.

 

Trong giấc mơ của tôi chỉ có Tạ Nhiên mỉm cười, ánh mắt trêu tức, cười hỏi tôi: “Xấu hổ sao? Hứa Tri.”

 

Mỗi lần tôi lớn tiếng nói tôi biết xấu hổ, liền tỉnh mộng.

 

Không ngủ lại được, tôi dứt khoát rời giường thu dọn đồ đạc.

 

Năm đó, sau khi làm xong tang lễ cho cha mẹ, tôi liền rời khỏi nơi đó để đến một thành phố mới, vừa đi làm vừa đi học.

 

Vừa đi học vừa đi làm, sống thật sự rất khổ. Nhưng tôi không dám cho phép mình dừng lại, vì mỗi khi dừng lại, tôi chỉ muốn khóc.

 

Đến bệnh viện khám, bác sĩ nói tôi bị trầm cảm mức độ trung bình, cần có người đưa tôi thoát ra khỏi ngày hôm đó. Nhưng không có người như vậy...

 

Rời đi tám năm, mấy năm gần đây tôi càng muốn trở về, muốn đến nhìn dòng sông mà cha mẹ đã nhảy xuống. Tôi cũng muốn nhảy xuống, hỏi bọn họ vì sao lại nhẫn tâm như vậy. Tôi thật sự mệt mỏi...

 

Dù sao cũng phải trở về, những bạn học trong lớp năm đó tôi cũng không bài xích. Cho nên khi lớp trưởng hỏi tôi có đi họp lớp hay không, tôi là người đầu tiên nói đi.

 

Tôi đã không nói gì trong nhóm suốt tám năm.

 

Bạn học cũng đều bị xóa sạch, bao gồm cả Tạ Nhiên.

 

5

 

Mua vé chuyến tàu cao tốc sớm nhất, tâm trạng tôi rất thoải mái.

 

Tám năm qua, không có ngày nào dễ dàng hơn bây giờ.

 

Tôi thưởng thức cảnh đẹp ngoài cửa sổ, cười nói chuyện với đôi tình nhân ngồi bên cạnh.

 

Cô gái nói: “Chị không biết đâu, lúc đó em theo đuổi anh ấy rất khó khăn, anh ấy có rất nhiều cô gái theo đuổi, nhưng em kiên trì hai năm, bây giờ em muốn dẫn anh ấy đi gặp cha mẹ em!”

 

“Chị vui vẻ như vậy có phải cũng là về nhà không? Em nghĩ hành trình về gặp lại cha mẹ sẽ ngọt ngào lắm.”

 

Tôi trầm mặc một lát, lập tức nở nụ cười nói: “Ừ, tôi cũng về nhà. Về nhà... gặp cha mẹ.”

 

Những lời sau đó tôi nói rất nhỏ, chỉ có chính tôi có thể nghe được. Nhưng câu nói này đã làm tôi hài lòng. Tôi sẽ sớm... gặp cha mẹ. Tôi đã thì thầm hát suốt dọc đường.

 

Xuống tàu cao tốc tôi đi đến chỗ lớp trưởng đặt.

Loading...