Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuy mộng đáo Tây Châu - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-09-21 02:47:30
Lượt xem: 280

3

Đêm xuống, tuyết rơi.

Người ta nói tuyết rơi không tiếng động, nhưng thật ra tuyết lớn, vẫn có tiếng xào xạc.

Đây là ý nghĩ duy nhất lóe lên trong đầu ta khi bị tú bà ném xuống bậc thang đá trước cửa chờ chết.

Bậc thang đá lạnh lẽo, xoa dịu cơn đau rát như lửa đốt trên lưng.

Ta nhắm mắt lại, gần như an tĩnh chờ đợi cái chết.

Dù sao trên đời này, cũng chẳng còn gì lưu luyến.

Trong lúc ý thức mơ màng, bên tai có người gọi "Cô nương".

Ta vốn không muốn để ý, chờ người đó tự mình rời đi.

Nhưng ta đã đánh giá thấp sự kiên nhẫn của tên phiền phức này.

Người nọ cứ lải nhải bên tai ta mãi không thôi.

Ta tức giận nghiến răng.

Chỉ hận ông trời bất công với ta.

Lúc sống thân bất do kỷ thì thôi, đến c.h.ế.t cũng không được yên ổn.

Trong cơn tức giận, ý thức vốn đã mơ hồ lại bực bội tụ tập lại, ta đột ngột mở mắt:

"Cút xa ra."

Lời nói vừa thốt ra, ta không khỏi sững sờ.

Chàng thư sinh trước mắt mặc áo bông xanh giản dị, được giặt sạch sẽ tinh tươm.

Nách kẹp mấy ống tranh.

Tuyết rơi đầy trời, hồng trần lụi tàn.

Chàng xuất hiện trước mắt ta, như cây trúc xanh đứng lặng lẽ.

Ánh mắt mang theo sự quan tâm.

Biết trước người này đẹp trai như vậy, ta đã quát nhỏ tiếng hơn rồi.

Đối với mỹ nam, ta luôn sẵn lòng bao dung hơn một chút.

Chỉ là, ta sắp c.h.ế.t rồi, chàng cứ để ta yên một lần đi.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Đang ngẩn người, bỗng nhiên trên người ấm áp hẳn lên.

Người nọ vậy mà cởi áo bông trên người, đắp lên cho ta.

Ta nhìn chằm chằm gương mặt thanh tú của chàng, đột nhiên nổi lên ý muốn trêu chọc:

"Ta mắc bệnh hoa liễu, chàng không cần áo bông này nữa sao?"

Chàng thư sinh sững người, cau mày khó xử.

Ta cười lạnh trong lòng.

Bỗng nhiên thấy chàng mỉm cười: "Nếu vậy, thì không thể để cô nương ở đây một mình được."

"Nhà tại hạ ở thành Nam, nếu cô nương không chê, xin hãy theo tại hạ về nhà dưỡng bệnh."

4

Giữa trời tuyết lớn, ta nằm trên lưng chàng thư sinh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuy-mong-dao-tay-chau/chuong-2.html.]

Vết thương trên lưng bị gió lạnh thổi qua, đau như d.a.o cắt.

Ta theo bản năng cắn chặt môi, không phát ra một tiếng động nào.

Lúc mới vào Xuân Phong Lâu, ta rất hay khóc.

Ta nhớ, nhớ người mẹ không chịu nổi gánh nặng cuộc sống, bỏ ta theo người khác.

Ta hận, hận người cha ngày đêm chìm đắm trong sòng bạc, không tiếc bán con gái để nướng vào trog đỏ đen.

Ta oán, oán tú bà lòng dạ sắt đá, mặc kệ ta van xin thế nào, vẫn ép buộc ta làm kỹ nữ.

Ta sợ, sợ cuộc đời sau này của mình, giống như các cô nương trong lầu, đến khi nhan sắc tàn phai, chỉ còn một tấm chiếu rách, bị ném ra bãi tha ma ngoại thành.

Sau này Tang mama chê ta khóc lóc xui xẻo, nhốt ta vào nhà kho, ba ngày không cho ăn uống.

Chỉ để lại cho ta một con thỏ.

Bà ta nói: "Muốn c.h.ế.t thì c.h.ế.t nhanh lên, nếu còn muốn sống, thì phải mạnh mẽ lên, Xuân Phong Lâu ta không nuôi kẻ vô dụng suốt ngày khóc lóc."

Sợi xích nặng nề khóa chặt cửa phòng, trong nhà kho tối tăm chỉ còn lại ta và con thỏ trắng tên Miêu Miêu kia.

Đó là thỏ cưng của Diêu Hoàng cô nương trong lầu.

Nàng ấy muốn chuộc thân, Tang mama rất không vui.

Miêu Miêu được nuôi rất thân thiện, ngoan ngoãn đến ngửi tay ta.

Cái miệng ba cánh động đậy, chóp mũi ướt nhẹp.

Ta sờ bộ lông mượt mà của nó, ôm gối co ro trong góc tường, lặng lẽ rơi lệ.

Mặt trời lặn, trăng lên.

Không ăn không uống hai ngày hai đêm, ta khuất phục.

Cảm giác đói bụng thật khó chịu.

Trong bụng như có một đám lửa đang cháy, thiêu đốt lục phủ ngũ tạng.

Ta liều mạng đập cửa nhà kho, khàn giọng gào lên xin lỗi.

Ngoài cửa, đám quy công cười hô hố, tiếng xúc xắc lắc leng keng.

Bọn họ nghe thấy, nhưng bọn họ không quan tâm.

Màn đêm buông xuống một lần nữa, ta cuộn tròn trên mặt đất, một lần nữa tỉnh lại từ cơn mê man.

Tên quy công canh giữ đã bị tú bà gọi ra tiền sảnh bận rộn công việc.

Ban đêm, chính là lúc Xuân Phong Lâu làm ăn phát đạt nhất.

Tiếng đàn sáo hòa cùng tiếng cười nói, vọng vào hậu viện.

Ta tưởng tượng đến đủ loại sơn hào hải vị ở tiền sảnh, bụng réo ầm ầm như sấm dậy.

Một ánh trăng len lỏi qua khe cửa.

Chiếu thẳng vào người Miêu Miêu tròn vo.

Nó quay lưng về phía ta ngồi xổm trong góc tường, đang ăn cỏ dại mọc ra từ khe tường.

Khoảnh khắc đó, ta bỗng nhiên hiểu ra, hiểu được dụng ý của Tang mama.

Ta nuốt nước bọt, khẽ gọi:

"Miêu Miêu, lại đây, lại đây với tỷ tỷ nào."

 

Loading...